Chương 25: Chúc phúc+Chương 26: Gợn sóng

Chương 25: Chúc phúc



“Thật sự phải đi gặp papa và daddy của ngươi sao?” Khải Văn cùng Arthur nghỉ ngơi trong rừng rậm thoải mái ba ngày, trên đường trở về Khải Văn có chút thấp thỏm hỏi Arthur.



“Đương nhiên, chuyện chúng ta kết làm bạn lữ phải nói với bọn họ một tiếng chứ, hơn nữa cử hành nghi thức cũng cần bọn họ hỗ trợ và phối hợp a.” Arthur thấy Khải Văn khó nén khẩn trương, cười ôm vai cậu mà an ủi, “Papa và daddy đều tốt, ngươi sẽ thích bọn họ, lần trước không phải ngươi đã gặp papa rồi sao, hắn đâu phải một thú nhân khó tiếp xúc đúng không?”



“Ờ.” Khải Văn gật đầu miễn cưỡng cười cười, sau đó lại dời đường nhìn sang bên ngoài cửa sổ xe, chỉ là bàn tay túm lấy mảnh áo tiết lộ tâm tình của cậu.



Kỳ thật đây cũng không thể trách Khải Văn khẩn trương, nên biết, tuy rằng ở chung một trang viên với song thân của Arthur, nhưng trang viên của Arthur quá rộng lớn, papa và daddy của hắn lại có tính cách không để ý tới thế sự chỉ thích trải qua những ngày tháng êm đềm của riêng mình, cho nên dù Khải Văn sống ở đó lâu như thế, ngoại trừ mùa đông năm ngoái và lần cúng tế lúc trước, thì những thời gian còn lại cũng không gặp bọn họ. quan trọng hơn là, nếu như hiện tại Khải Văn lấy thân phận bạn bè của Arthur đi gặp hai vị trưởng bối này, cậu khẳng định sẽ không luống cuống, chỉ là hiện tại thân phận bất đồng, tâm tình cũng sẽ bất đồng, luôn luôn sợ hai vị trưởng bối này có cái nhìn không tốt về mình, sợ họ nghĩ thân phận không rõ bối cảnh không rõ của mình không xứng với đứa con thiên chi kiêu tử của bọn họ… lý do nhiều như cây trong rừng, khiến Khải Văn càng thêm khẩn trương, cuối cùng quả thật hận không thể từ trên xe ngựa nhảy xuống bỏ chạy.



Bên này Khải Văn còn đang đấu tranh tư tưởng, thế nhưng tâm tình toàn bộ hiện lên mặt khiến Arthur bên cạnh thấy vừa buồn cười vừa yêu thương. Đại đa số thời gian, Khải Văn đều biểu hiện như một đứa trẻ được nuông chiều không rành thế sự, nhưng điều này không có nghĩa là cái gì cậu cũng không biết, cậu cũng rất mẫn cảm, cũng biết lo lắng cái nhìn của người khác đối với mình, cho nên Arthur cũng hay thấy Khải Văn một thân một mình ngồi một xó nào đó mà suy tư. Mỗi khi đó, Arthur biết mình không thể nói gì với Khải Văn, hắn chỉ có thể dùng hành động để xoa dịu tâm tình cho ai kia vì quá mẫn cảm nên thường hay bất an. Giống như lúc này, Arthur vươn tay câu lấy ngón tay Khải Văn, khi Khải Văn nhìn sang, hắn lộ ra một nụ cười như muốn nói mọi sự đều có ta bên cạnh ngươi, ngoài ra không nói thêm lời thừa thãi nào.



Không thể không nói, động tác và nụ cười của Arthur khiến Khải Văn thật sự bớt khẩn trương nhiều lắm.



.



Bởi vì đã sớm phái người đi an bài trước, cho nên khi Arthur và Khải Văn đi vào trang viên thì Heller và cái người luôn mang vẻ mặt tươi cười là Laurence đã ngồi chờ tại phòng khách.



“Nga, papa, daddy, mấy ngày nay có khỏe không?” Arthur vừa thấy song thân của mình thì cười thật tươi, tiến lên vấn an.



“Đương nhiên, con của ta, ngươi nghỉ ngơi trong rừng cũng vui vẻ lắm chứ a?” Heller vẻ mặt hiền lành tiếp nhận cái ôm của con mình, vỗ vai hắn hỏi.



“Dạ, tốt, ta nghĩ chi bằng lần sau ngài và papa cũng có thể vào đó nghỉ vài ngày.” Arthur vừa cười vừa nói, “Mặc kệ là ngắm tuyết rơi hay ngâm suối nước nóng hoặc là câu cá ngắm hoa, đều là một nơi thư giãn rất tốt.”



“Nga, oắt con, ta sẽ không cùng tình yêu đi giành căn nhà nhỏ đó của ngươi, nếu như cần, ta sẽ tự mình xây một căn nhà tốt hơn nhà nhỏ của ngươi để tình yêu với ta tới nghỉ.” Laurence ở bên cạnh không chút do dự bắt đầu đâm chọt, nói rồi còn vươn tay ôm chầm lấy vai Heller nhìn Arthur thị uy.



“Đương nhiên, năng lực động thủ của papa vĩnh viễn đều là cực mạnh.” Arthur đối với vị papa này luôn bất đắc dĩ, “Nhưng ta chỉ là biểu đạt sự quan tâm của một đứa con với daddy của mình mà thôi.”



“Hứ.” Laurence trợn mắt, không nói thêm gì nữa.



“Được rồi, Laurence, ngươi đã bao nhiêu tuổi, không nên cứ trẻ con như thế.” Đối với người yêu đã cùng mình dắt tay đi qua nửa cuộc đời, Heller cũng rất bất đắc dĩ, hắn trấn an mà vỗ vỗ bàn tay đang khoát lên vai mình của Laurence, sau đó dời đường nhìn vòng qua Arthur nhìn về phía Khải Văn đang có chút bất an bên cạnh, mỉm cười hỏi, “Khải Văn thân mến, mấy ngày nay ngươi ở trong rừng chơi có vui không?”



Đột nhiên bị điểm danh, Khải Văn trong nháy mắt có hơi hoảng loạn, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, lộ ra một nụ cười chân thành bước lên phía trước vấn an Heller và Laurence, đồng thời trả lời, “Chào buổi sáng, Laurence tiên sinh, Heller tiên sinh, nhờ phúc của Arthur, mấy ngày nay ta rất vui vẻ.”



Heller bởi vì năng lực phản ứng cực nhanh và thái độ nho nhã lễ phép của Khải Văn mà âm thầm gật đầu, biểu tình trên mặt càng thêm thân hòa hiền lành, “Vui là tốt rồi, lúc trước ta bận rộn mà ngươi cũng phải đến tàng thư các, cho nên không có cơ hội gặp mặt nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại ta đã rảnh rỗi, nếu như sau này ngươi có thời gian, có thể đến nơi ta ở mà tìm ta tâm sự.”



“Dạ, dạ.” Thái độ thân hòa của Heller giúp Khải Văn dần dần buông lỏng, cười gật đầu, “Có thời gian ta sẽ đến, mong rằng khi đó không quấy rầy ngài.”



“Đứa trẻ này ngươi nói gì vậy, trong trang viên nhìn qua nhìn lại chỉ có mấy gương mặt quen thuộc thôi, thật vất vả mới có một đứa trẻ nhu thuận thú vị như ngươi, ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại chê ngươi phiền.” Heller lắc lắc đầu cười nói.



“Đúng vậy, nhóc, nếu không có việc gì thì có thể tới chỗ ta và tình yêu tìm chúng ta tán dóc a, tuy rằng chúng ta đã hơi lớn tuổi, nói chuyện cũng chán, nhưng quà vặt Heller làm ăn ngon cực kỳ, ngươi nhất định phải tới nếm thử.” Laurence ở bên cạnh nhiệt tình mời mọc.



“Dạ.” Khải Văn không chút suy nghĩ mà cười tủm tỉm gật đầu.



“Nga, sao tự dưng thấy các ngươi mới đúng là người một nhà.” Arthur đứng một bên nhìn song thân và người yêu nói chuyện với nhau thật vui, nửa thật nửa giả mà oán giận, “Ta đứng một bên quả thật không nói chen vào được, có điều mặc dù các ngươi hợp cạ như vậy, nhưng ta phải giành lại lực chú ý của các ngươi để tuyên bố một việc.” Arthur nói rồi tiến lên nắm tay Khải Văn, biểu tình trịnh trọng mà nói với Laurence và Heller, “Ta rất cao hứng, lúc trong rừng Khải Văn đã đồng ý kết làm bạn lữ với ta. Từ nay về sau, con trai của các ngươi sẽ cùng Khải Văn làm bạn cả đời này. Điều này với cuộc đời ta mà nói là thời khắc quan trọng nhất, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất của chúng ta. Ta nghĩ, papa và daddy, các ngươi cũng sẽ vì ta mà hạnh phúc vui vẻ, đúng không?”



“Đương nhiên, con ta.” Khi Arthur tuyên bố tin tức này, Heller và Laurence liền lộ ra một nụ cười tươi sáng, đợi khi Arthur nói xong, Heller bắt đầu tiến lên ôm lấy con mình, “Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của chúng ta, vui sướng của ngươi cũng là vui sướng của chúng ta, chúc mừng ngươi, con trai.”



“Cảm ơn daddy.” Mặc dù biết papa và daddy mình căn bản sẽ không phản đối, nhưng thật sự nghe được lời chúc phúc của daddy, Arthur vẫn khó nén kích động.



“Cũng cảm ơn ngươi, đứa trẻ thân ái.” Ôm Arthur xong rồi, Heller cười tiến đến ôm lấy Khải Văn đang đỏ mặt bên cạnh hắn, “Cảm ơn ngươi đã nguyện ý tặng cho Arthur tình yêu này, cảm ơn ngươi nguyện ý cùng nó đi tới suốt cuộc đời, ta và Laurence vẫn sẽ luôn chúc phúc cho các ngươi.”



“Cảm ơn, Heller tiên sinh.” Khải Văn cũng cảm động không thôi, cảm thấy mũi hơi lên men..



“Nè, nhóc kia, bây giờ không được gọi là Heller tiên sinh nữa, ngươi phải đổi cách gọi.” Laurence nghe được thì nháy mắt ra hiệu cho Khải Văn, “Ngươi gọi ta một tiếng papa, gọi Heller một tiếng daddy chứ.”



Nghe được yêu cầu của Laurence, mặt Khải Văn lại đỏ thêm một chút, cậu ôm Heller nhỏ giọng gọi, “Cảm ơn, daddy.” Sau đó lại xấu hổ mà nhìn sang Laurence nói, “Cảm ơn, papa.”



“Nga.” Laurence huýt sáo một tiếng, biểu tình khoa trương mà nói, “Cảm giác này thật tốt, nên biết ta và Heller vẫn muốn sinh một bảo bảo giống cái, không ngờ lại sinh ra một tiểu bạch hổ cường tráng, có điều bây giờ, chúng ta cũng có một đứa trẻ nhu thuận rồi, thật là tốt quá đi.”



“Nga, papa, vì sao ta lại cảm thấy hình như ngươi hối hận vì đã sinh ta ra?” Arthur oán giận nói.



“Đương nhiên, thằng quỷ.” Laurence một bộ rất bất mãn, “Bởi vì sinh ngươi ra làm lực chú ý của Heller đối với ta bị giảm đáng kể, điều này thật sự chẳng có gì hay ho, ngươi nghĩ sao? Thằng trời đánh.”






“Nga. Được rồi.” Arthur làm bộ bất đắc dĩ nhún vai, “Giờ ta sẽ không cùng ngươi tranh đoạt daddy nữa, cho nên Laurence tiên sinh kính yêu của nhà chúng ta, hiện tại có thể giảm độ không vừa mắt của ngươi đối với ta xuống mức thấp nhất chưa? Chí ít đừng để mỗi lần ta nói chuyện với daddy lại có cảm giác như bị gai đâm sau lưng, được không ạ ~?”



“Hứ hứ, thằng quỷ này, ngươi rồi sẽ có một ngày hưởng thụ cảm giác này thôi.” Laurence không trả lời yêu cầu của Arthur, chỉ là lầm bầm mà nói, cuối cùng Laurence vẫn tiến lên, rất đàn ông mà vòng tay ôm thằng con nhà mình, “Nhóc, ngươi lề mề nhiều năm cuối cùng cũng tìm được người của đời ngươi rồi, làm papa ta rất vui mừng. Hảo hảo mà đối xử với nó thật tốt, ngươi là con của Laurence ta, ngươi đã kế thừa trí thông minh và thủ đoạn của ta, hiện tại ngươi cũng phải kế thừa sự trung trinh như một của tộc bạch hổ chúng ta đối với tình nhân.”



“Ta biết, papa.” Mặc dù Laurence thường hay biểu hiện bất hòa với Arthur, thậm chí hay đâm chọt xỉa xói con mình, nhưng Arthur chưa từng hoài nghi tình thương của papa đối với mình, hắn tiến đến ôm lấy papa mình, “Cảm ơn ngài đã dạy ta tất cả, bởi vì ngài và daddy dạy dỗ, ta mới có thể trở thành một thú nhân ưu tú, cảm ơn.”



“Úc, buồn nôn quá đi.” Cho tới giờ luôn cùng thằng con đâm qua chọc lại, Laurence lần đầu tiên nghe được lời nói tràn trề tình cảm của nó với mình, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, hắn cứng ngắc mà ôm lấy con mình vỗ hai cái, sau đó buông ra đi tới trước mặt Khải Văn, giọng điệu rốt cuộc cũng khôi phục sự đĩnh đạc như thường, “Em bé ngoan, sau này papa và Heller sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, nếu như thằng Arthur thối kia dám đối xử không tốt với con, xem ta cạo sạch lông đuôi nó!”



“Ách… Dạ, Lau, nga, không, papa.” Khải Văn đối với cái sự hào hùng của Laurence có chút không thích ứng, vừa gật đầu vừa lắp bắp nói cám ơn, “Cảm ơn ngài đã quan tâm.”



Heller đứng bên cạnh thấy Laurence vỗ ngực hình như định nói thêm cái gì, vội lên tiếng ngăn cản bạn lữ mình sắp nói ra vài câu giật gân, “Các ngươi đã quyết định làm bạn lữ rồi, ta nghĩ trang viên đại khái đã có thể bắt đầu chuẩn bị nghi thức.”



“Dạ, về mặt này, còn mong papa và daddy có thể hỗ trợ chỉ điểm một chút.” Nghe được daddy mình nói đến vấn đề chính, Arthur cũng chăm chú tiếp lời.



“Ta biết, ngươi và Khải Văn đều khá là bận.” Heller cười gật đầu, “Đừng lo gì cả, có ta và papa ngươi ở đây, đến lúc đó ngươi và Khải Văn chỉ cần mặc trang phục đẹp chói mắt cử hành nghi thức là được.”



“Cảm ơn ngài, daddy.” Arthur tự đáy lòng nghĩ, một khi đã có một vị papa cà rỡn, thì có thêm một daddy đứng đắn thật là chuyện vô cùng may mắn.



Chương 26: Gợn sóng



Arthur sắp kết hôn rồi! Tin tức này giống như một tiếng sấm trong mùa xuân, làm cho cả thành Lodan đều rung động, càng làm cho mọi người cảm thấy không tin nổi chính là, người có thân phận cao quý anh tuấn tiêu sái – là thú nhân độc thân – người tình trong mộng của rất nhiều giống cái, lại chọn lựa một bạn lữ thân phận mơ hồ không hề có ai chống lưng. Tin tức này so với tin Arthur muốn kết hôn càng làm cho mọi người trong thành trừng to con mắt hơn, quả thật không dám tin tưởng, thật khiến người ta thấy không phải sự thật!



Đối với giới bình dân mà nói, tin tức Arthur kết làm bạn lữ với một giống cái thân phận không rõ là chuyện được buôn dưa lê nhiều nhất, cái gì mà một thú nhân quý tộc nào đó tranh giành tình nhân, cái gì mà một đại quý tộc bởi vì thông đồng với giống cái ngoài bạn lữ bị phát hiện rồi bị cạo sạch lông đuôi, cái gì mà một ông chủ cửa hàng da thuộc ngoài phố cư nhiên bị một tên lừa đảo gạt một túi kim tệ, nhưng những chuyện này so với chuyện Arthur kết hôn hoàn toàn không thể so sánh nổi. Hiện tại các cư dân phổ thông trong thành Lodan gặp nhau nói chuyện hay họp mặt, chủ đề bàn tán nếu như không phải chuyện Arthur kết hôn thì thôi đừng có lên tiếng.



Dựa theo những suy đoán vớ vẩn của quần chúng, thân phận của Khải Văn đã có ba trăm sáu mươi lăm loại suy đoán, nguyên nhân mà Arthur sở dĩ muốn lấy Khải Văn cũng có bảy trăm ba mươi loại giả thiết, hơn nữa lúc này xem ra, mọi người đối với những suy đoán này hình như còn chưa thấy đủ, còn đang khí thế ngất trời mà tiến hành tham khảo, cố gắng đắp nặn ra cho Khải Văn một hình tượng thần bí muôn ngàn mặt, đắp nặn Arthur trở thành một thú nhân bị uống thuốc lú, thâm tình nhưng cũng vô cùng cuồng dại.



Bởi vì biết thân phận của Arthur là cao đến không thể nào trèo lên nổi, cho nên các bình dân chỉ dùng tâm tính hiếu kỳ mà chờ đợi chuyện này, nhưng đối với những quý tộc thường ngày được gặp mặt và trò chuyện với Arthur mà nói, tính chất của tin tức này không chỉ đơn giản như vậy.



Đám quý tộc lão gia một lòng muốn Arthur trở thành con rể mình tức giận đến thiếu chút nữa tự nhổ sạch râu mép của mình, những giống cái một lòng muốn trở thành người cầm quyền của tộc bạch hổ phẫn hận đến nỗi nguyền rủa Khải Văn một nghìn một trăm lần.



Mọi người đều không thể tin và không thể tiếp thu được tin tức này, cho nên đã buông xuống những thành kiến và đối chọi thường ngày để mà tụ tập lại với nhau cùng thảo luận vấn đề này, và cuối cùng cho ra một kết luận —— Arthur, Laurence, Heller thậm chí từ trên xuống dưới trong trang viên nhà bạch hổ đều bị Khải Văn lai lịch bất minh kia dùng ma pháp mê hoặc, mà những người tự xưng là bạn thân của Laurence Heller, tự nhận là trưởng bối đã dõi theo Arthur từ khi còn thơ bé luôn mong hắn được hạnh phúc, rất mong muốn cả gia đình đang bị mê hoặc đó tỉnh lại, để cho bọn họ bước lại con đường đúng đắn.



Quyết định một lúc, các vị quý tộc hùng hùng hổ hổ mà đi đến trang viên của Arthur.



.



Nguyên bản đám quý tộc mang một bụng khuyên bảo không ngờ khi vừa chạy tới trang viên, chủ nhân căn bản không cho họ vào cửa, chỉ phái Ogden lễ phép đứng ngoài cửa nói bởi vì trong trang viên đang chuẩn bị cho nghi thức kết hôn của thiếu chủ nhân, cho nên không thể chiêu đãi các vị, nếu có thời gian, hoan nghênh chư vị một tháng sau đến tham gia nghi thức kết hôn mà tộc trưởng tộc bạch hổ cùng với bạn lữ của hắn cử hành.



Đương nhiên, các quý tộc mang đầy bất mãn cùng với thắc mắc đâu phải loại dễ dàng bị đuổi đi như thế, mọi người nhao nhao ồn ào nói Khải Văn lai lịch bất minh thân phận mơ hồ, làm bằng hữu trung thành nhất với tộc bạch hổ, mọi người làm sao có thể nhìn ba vị chủ nhân của tộc bạch hổ bị mê hoặc, không được, nhất định phải cho chúng ta vào trong, chúng ta phải đánh thức bọn họ – những người bạn, vãn bối bị lừa gạt.



Ogden cuối cùng cũng nhẫn nại nghe các quý tộc kia nói ra những suy đoán lẽ thẳng khí hùng của họ, sau đó trừng mắt, một bộ chịu đủ mọi vũ nhục mà mắng, “Ai nói Khải Văn thiếu gia thân phận mơ hồ? Đến tột cùng là kẻ nào dám nói xấu Khải Văn thiếu gia, dĩ nhiên dám thả ra lời đồn đê tiện vô sỉ như vậy, điều này không chỉ riêng Khải Văn thiếu gia, mà cả tộc bạch hổ chúng ta đều bị sỉ nhục!”



Chưa bao giờ nghĩ Ogden luôn giữ hình tượng hiền lành lại phát hỏa như thế, các quý tộc sửng sốt, hơn nữa ngày mới có người lên tiếng hỏi, vậy Khải Văn có thân phận thế nào a? Sao chưa từng nghe ai nhắc tới a?



Ogden một bộ nhịn không được, không muốn nhiều lời mà nói, “Việc tư của thiếu chủ nhân căn bản không cần nói với nhiều người.” Nói rồi Ogden lại thay đổi khẩu khí, “Nhưng chư vị cũng là dõi mắt theo thiếu chủ nhân trưởng thành, cũng nên nói với mọi người một tiếng thì tốt hơn, Khải Văn tiên sinh là con của cháu nội cụ cố cháu ngoại thứ hai của ông ngoại cháu ngoại trai của chú của bác của cậu họ của Heller chủ nhân, bởi vì gia tộc bọn họ luôn điệu thấp, cho nên mới ít người nhận ra…” Ogden nói một hơi dài, đến lúc khiến đám quý tộc kia hai mắt nhìn thấy sao trời vờn quanh mới hít sâu một hơi nói, “Cho nên, chư vị quan tâm chủ nhân và thiếu chủ chúng ta đều minh bạch, đồng thời đối với việc này mà cảm kích không thôi, nhưng vẫn thỉnh mọi người không nên bị những kẻ xấu xa kích động gây xích mích. Một tháng sau là thiếu chủ và Khải Văn thiếu gia thành thân, mời mọi người khi đó nhất định phải đến xem lễ. Chuyện trong trang viên còn rất nhiều, tại hạ sẽ không bồi các vị nữa, thứ lỗi.”



Đầy ngập nhiệt huyết chạy tới, cuối cùng mơ hồ bị đuổi về, đợi khi bọn họ hồi phục tinh thần đã là đêm khuya, nhưng nếu lúc này nói thêm gì nữa, không hề nghi ngờ rằng sẽ không có kết quả tốt, cuối cùng chỉ đành nhìn nhau cười khổ, lắc đầu rồi giải tán.



.



Mặc kệ bên ngoài phản ứng như thế nào, mọi người trong trang viên vì bận rộn cho hôn lễ của Arthur và Khải Văn mà chân không chạm đất, thậm chí ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.



Mọi người bận rộn đến nỗi hận không thể mọc thêm một đôi tay, nhưng đôi diễn viên chính Arthur và Khải Văn thì cực kỳ nhàn rỗi, một người vẫn xử lý công vụ như trước một người thì vẫn thành thành thật thật đến tàng thư các, đối với chuyện này mọi người không có gì dị nghị, theo lời Laurence nói, ‘Bọn nó cái gì cũng không biết, lẽ nào để bọn nó ở chỗ này vướng chân vướng tay sao? Không bằng để hai đứa nó thích làm gì thì làm!’, hiếm khi Heller thấy Laurence rất rất rất biết suy nghĩ như thế nên đã gật dồng đầu ý.



Đó là lý do hai người vẫn thảnh thơi, thảnh thơi cho đến một ngày nọ Heller nói bên bàn cơm, “Ngày kia lễ phục của các ngươi sẽ được đưa đến, những chuyện cần các ngươi tham dự cũng bắt đầu rồi, ngày mai các ngươi làm việc xong thì quay về trang viên chuẩn bị.” Đến tận đây, hai người rốt cuộc cũng tiến vào vai ‘Tân lang’ rồi.



.



“Khải Văn tiên sinh.” Khi Khải Văn sắp xếp lại sách trong tàng thư thất, chuẩn bị đóng cửa rời khỏi thì phía sau truyền đến một tiếng gọi quen thuộc lại hơi chút xa lạ.



Khải Văn quay đầu nhìn về phía người đến, đôi mày vô thức mà nhíu lại một chút, “Gris tiên sinh?”



“Thật tốt, ngài còn nhớ ta.” Gris cười cười, đi tới gần Khải Văn.



“Ngài tìm ta có chuyện gì không?” Khải Văn nhìn Gris đi tới gần, lễ phép nhưng xa cách hỏi.



“Kỳ thực cũng không có chuyện gì.” Biểu tình của Gris không thay đổi, chỉ là giơ lên cái túi trong tay, “Ta nghĩ chúng ta coi như là bạn bè, không lâu sau chính là ngày vui của ngươi và Arthur tướng quân, cho nên tặng một phần quà chúc mừng cho các ngươi.”



“Cảm ơn.” Khải Văn cũng không nhận món quà Gris đưa tới, “Nhưng nó quá quý giá, ta không thể nhận được.”



“Ngài đang giận ta sao?” Gris cũng không thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.



“Cái gì?” Khải Văn nghe không rõ lời Gris nói.



“Ta nghĩ đại khái ta đã lỡ lời làm ngài mất hứng.” Gris có chút cô đơn mà cười cười, thở dài nói, “Từ lần trước sau khi cùng ngài và Arthur tướng quân uống trà nói chuyện phiếm, ta cũng không còn gặp lại ngài nữa, vài lần muốn hẹn ngài đi giải sầu đều bị người trong trang viên cản trở. Ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ do ta có chuyện gì hoặc đã nói gì khiến cho ngài giận, cho nên ngài mới không muốn gặp ta. Thành thật mà nói, kỳ thực ta thật sự rất muốn kết giao với một người bạn như ngài, cho nên.” Nói rồi Gris đứng đối diện với Khải Văn, “Nếu như ngài có gì không vui, có thể nói cho ta biết, ta nguyện ý vì thế mà xin lỗi.”



“Không, ta không có gì không vui cả.” Khải Văn nhìn Gris một hồi rồi lắc đầu, “Ngài tốt lắm, nhưng ngài cũng biết, lượng công việc ở tàng thư thất rất lớn, ta quả thật không có thời gian.”



“Thì ra là như vậy.” Nghe được lời giải thích của Khải Văn, Gris thở ra một hơi dài, “Ta còn tưởng là do ta chọc ngài giận nữa!”



“Không có.” Khải Văn cười nhẹ.



“Bây giờ ngài đã làm việc xong rồi chứ?” Gris lại khôi phục dáng vẻ nhiệt tình, lên tiếng hỏi Khải Văn.



“Đúng vậy.” Khải Văn chần chờ một chút rồi gật đầu đáp.



“Thật sự rất khó gặp được ngài, ta cũng biết hiện giờ ngài bận rộn, cho nên sẽ không làm tốn thêm thời gian của ngài, có thể mời ngài cùng đi với ta một lúc chứ?” Nói xong Gris lại thêm vào một câu, “Chỉ cần đi đến ngã rẽ phía trước là được rồi, ta biết nhà của Arthur tướng quân và nhà ta nằm ở hai hướng tương phản.”



Nhìn Gris vẻ mặt chờ mong, Khải Văn lại nhìn thoáng qua thị vệ đứng canh giữ ở cửa do Arthur phái tới, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Được.”



.



“Gần đây ngài và Arthur tướng quân nhất định rất bận?” Cùng Khải Văn đi một đoạn, Gris giống như nói với một người bạn lâu năm mà mở đầu.



“Cũng được.” Khải Văn vẫn khách khí như thế.



Đối với điều này, Gris tỏ như lơ đễnh không để ý, tiếp tục hăng hái bừng bừng mà nói, “Lúc trước ta từng xem anh họ và bạn lữ anh ấy chuẩn bị cử hành nghi thức, bọn họ bận rộn đến nỗi không có thời gian để thở nữa kìa…”



Nói một hồi về chuyện cử hành hôn lễ long trọng của anh họ, Gris nửa ước ao nửa cảm khái nói, “Kỳ thật, ta rất ước ao được như Khải Văn tiên sinh đây, tìm được một bạn lữ yêu ngài như vậy…”



Mặc dù nói là ước ao, nhưng ẩn ý trong lời nói này khiến Khải Văn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, cậu thản nhiên mà nói, “Arthur yêu ta, ta cũng yêu hắn, kết làm bạn lữ không phải lấy yêu nhau làm tiền đề chính sao?”



“Yêu nhau…” Gris bởi vì lời của Khải Văn mà sửng sốt một chút, lập tức cười cười, “Yêu nhau đương nhiên là tốt thôi, nghe nói ngài và Arthur tướng quân là họ hàng, gia tộc ngài vô cùng điệu thấp nội liễm, vẫn không tiếp xúc gì với các quý tộc ở chủ thành, có một số việc ngài không biết cũng không có gì lạ.”



“Lời này ý là sao?” Khải Văn tiếp lời hỏi.



Một đoạn đường ngắn khiến Gris và Khải Văn không có dịp nói chuyện với nhau quá lâu, đợi khi hai người tạm biệt, Khải Văn leo lên xe ngựa, cửa xe vừa đóng thì nụ cười luôn thường trực trên mặt Khải Văn biến mất.



~*~



Tâm sự nặng nề mà trở lại trang viên, Khải Văn gặp được Nath đã lâu không thấy, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ khả cúc làm nũng chơi xấu của Nath giúp tâm tình Khải Văn thả lỏng không ít. Nghe Abu nói, vì Khải Văn và Arthur sắp tổ chức hôn lễ, cho nên không cho Nath đến trang viên quấy rầy, hắn vẫn không cho Nath tìm đến Khải Văn, ngày hôm nay Nath thực sự phá phách nằng nặc đòi mãi, chịu không nổi nên Abu đành mang nó tới gặp Khải Văn một hồi.



Nghe Abu nói vậy rồi lại nhìn thấy bé Nath ủy khuất tủi thân, Khải Văn quyết định ném hết những phiền não ra sau đầu, hảo hảo chơi với cái viên tròn nhỏ một lòng nghĩ về mình này.



Thấy Khải Văn và Nath chơi đùa vui vẻ, Abu cười cười xoay người đi làm chuyện của mình.



“Ta nghĩ, sau này ta cũng sẽ giống như papa.” Giữa lúc Khải Văn ôm Nath vuốt ve, một cánh tay vòng qua trước người cậu ôm lấy cậu kéo vào trong bờ ngực rộng, bên tai cũng truyền đến thanh âm quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.



“Ngươi đã về rồi sao?” Khải Văn quay đầu nhìn Arthur đang cười cười, mở miệng hỏi.



“Daddy đã lên tiếng, ta nào dám không về sớm, hơn nữa không phải ngươi cũng về trước thời gian sao?” Arthur nói rồi vươn tay nhéo cái tai nhỏ của Nath, “Tên nhóc này sao lại tới đây?”



“Abu dẫn tới, dù sao cũng không có gì làm, chơi với Nath một chút.” Khải Văn từ trong tay Arthur cứu về Nath đang bị khi dễ đến im thin thít không dám lên tiếng.



“Ngươi quá tốt với nhóc này rồi đó, tốt đến nỗi làm cho ta ghen tị.” Arthur nửa thật nửa giả mà nói, “Sau này chờ chúng ta có con của riêng mình, ta nghĩ ta cũng sẽ giống như papa.”



Nhưng ngoài dự liệu của Arthur, Khải Văn cũng không vì những lời này của hắn mà xấu hổ hay bất đắc dĩ, hắn có thể cảm thụ được khi mình vừa nói ra câu đó, toàn thân Khải Văn cứng lại một chút.



“Làm sao vậy?” Arthur cảm thấy phản ứng này của Khải Văn là vô cùng không ổn, đem Nath trong lòng Khải Văn xách lên đặt xuống đất, để nó đi chơi một mình, sau đó xoay Khải Văn qua đối mặt với mình, “Sao lại đột nhiên không vui?”



Khải Văn ngẩng đầu hoang mang nhìn Arthur hồi lâu, ánh mắt phức tạp, một lúc sau, Khải Văn mới nghẹn ngào mà nói, “Arthur, ta, ta, chúng ta chia tay đi.”