Chương 31: Khắp nơi mưu động+Chương 32: Tâm định

Chương 31: Khắp nơi mưu động


Vượt qua một mùa hè mỗi ngày đều nóng như lửa đốt, bầu không khí vào thu của thành Lodan trở nên nặng nề —— Bởi vì thành chủ Aubrey người thống trị quốc gia thú nhân này ngã bệnh.


Tin tức này như một quả bom, đầu tiên là khiến tất cả bình dân hay quý tộc trong thành đều kinh hãi. Sau đó cấp tốc, giống như một vòng tay vô hình, bưng kín mọi tiếng động, biểu tình của mỗi người đều trở nên vi diệu, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều, hình như rất sợ tiếng bước chân của mình lớn một chút sẽ quấy nhiễu đến vị thành chủ đại nhân đang nằm trên giường bệnh kia.


Mà hết thảy điều này, mặc dù Arthur bảo hộ Khải Văn rất tốt, nhưng Khải Văn vẫn vì bầu không khí khẩn trương xung quanh mà cảm thấy được chuyện gì đó không ổn.


“Gần đây, không có gì xảy ra chứ?” Khải Văn gắng gượng cơn buồn ngủ, đợi tới gần hừng đông mới thấy Arthur trở về, tựa trên người Arthur, Khải Văn do dự mà hỏi thăm.


“Gần đây? Gần đây tốt a, sao lại hỏi như vậy?” Arthur thấy biểu tình của Khải Văn thì biết cậu muốn hỏi gì rồi, nhưng vẫn tinh quái mà chọc cậu.


“Chính là, chính là thành chủ ông ấy…” Khải Văn muốn nói lại không biết nên nói thế nào, chỉ đành hàm hồ hỏi, sau đó lo lắng nhìn về phía Arthur đang cười, “Ngươi không bị ảnh hưởng chứ?”


Hiển nhiên, lo lắng trong mắt Khải Văn khiến Arthur cảm thấy thập phần hưởng thụ, hắn vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc mềm, “Đương nhiên là không, ngươi phải tin tưởng bạn lữ của mình chứ.”


“Ừm.” Nghe Arthur nói vậy, tâm tình có chút bất an của Khải Văn bình tĩnh lại, cậu nhu thuận ôm thắt lưng của Arthur, thấp giọng hỏi, “Bệnh tình của thành chủ thế nào rồi?”


“Di, sao ta không phát hiện tiểu bảo bối của ta lại quan tâm thành chủ như thế.” Arthur trêu Khải Văn, “Lẽ nào ngươi cũng là người sùng bái thành chủ đại nhân sao?”


“Cái gì nha.” Khải Văn phát hiện Arthur sẽ không chịu nói chuyện đàng hoàng với mình, cậu ngẩng đầu liếc Arthur, “Ta nghĩ thành chủ đại nhân rất tốt a, lần trước lúc chúng ta cử hành nghi thức ông ấy còn đối xử với ta rất thân thiết!”


“A.” Arthur cười gật đầu, “Vậy cũng phải, thoạt nhìn ấn tượng của thành chủ đại nhân đối với ngươi cũng không tệ lắm, có vài buổi yến hội còn hỏi ngươi đâu, tiểu Khải Văn nhà ta đúng là người gặp người thích.”


“Ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi a.” Khải Văn bị Arthur nói quanh co làm cho choáng váng, “Ngươi không thể nói nghiêm chỉnh với ta được sao?”


“Được được được.” Thấy bảo bối của mình muốn xù lông nhím, Arthur nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Chúng ta nói nghiêm chỉnh, nói nghiêm chỉnh.”


“Vậy bệnh tình của thành chủ đại nhân hiện tại thế nào rồi?” Thấy Arthur rốt cuộc thành thật, Khải Văn lại hỏi lần nữa.


“Hẳn là không khác với trước đây, không có chuyển biến, nhưng cũng không trở nên tệ hơn.” Arthur suy nghĩ một chút, “Kỳ thực những người làm thuộc hạ như chúng ta cũng không có cơ hội thăm hỏi thành chủ khi ngài ấy bị bệnh, những tình huống này đều đoán từ chuyện thuốc men của thành chủ và tình hình trong cung điện, tuy rằng không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng không sai lệch nhiều.”


“Thật hy vọng ông ấy có thể mau chóng khỏe mạnh.” Khải Văn thấp giọng nói.


“Có chúc phúc của ngươi, còn có nhiều chúc phúc từ những người yêu kính thành chủ, ta nghĩ ngài ấy sẽ rất nhanh chóng khỏe lại.” Arthur vỗ vỗ đầu Khải Văn, an ủi.


“Ừm.” Khải Văn gật đầu, suy nghĩ một chút còn nói thêm, “Bởi vì thành chủ bệnh, cho nên giờ ngươi mới bận rộn như thế sao?”


“Thế nào, nghĩ thời gian bên ta quá ít sao?” Arthur nghe Khải Văn nói vậy bèn cười hỏi.


“Không phải.” Khải Văn lắc đầu, chăm chú nói, “Chỉ là dạo gần đây ngươi luôn trở về sau nửa đêm, chờ ta sáng sớm tỉnh lại thì ngươi đã đi rồi, bận rộn như vậy, ta sợ ngươi mệt mỏi.”


Thấy Khải Văn vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo chút đau lòng, tâm tình mệt nhọc vì dạo này xảy ra quá nhiều phiền phức rốt cuộc cũng tốt hơn, hắn ôm sát Khải Văn áp mặt vào bên má cậu, “Chỉ cần có ngươi, ta sẽ không thấy mệt.”


“Nói nhảm.” Khải Văn cảm thụ được da thịt thân cận, đỏ mặt nói, “Ta cũng không phải thuốc tăng lực, đâu thể nào giải trừ mệt nhọc!”


“Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi không biết mà thôi.” Arthur thấy Khải Văn xấu hổ, tâm tình càng tốt hơn.


“Không đùa với ngươi, ta đang nói nghiêm túc.” Khải Văn kiềm chế cơn xấu hổ, kéo tay Arthur đan mười ngón vào nhau, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi gần đây rất bận, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể a, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để tới giờ ăn lại không chịu ăn uống. Nghe nói thành chủ chính là bởi vì quá mức mệt mỏi nên mới đột ngột ngã quỵ.” Nói đến đây, Khải Văn áp mặt vào ngực Arthur, nghe tiếng tim đập vững vàng đều đặn của Arthur, chậm rãi nói, “Ta mong ngươi có thể khỏe mạnh kiện khang, ta cũng khỏe mạnh, như vậy chúng ta có thể cùng nhau sống chung thật lâu, có được không?”


Mấy câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến thần tình của Arthur trở nên dịu dàng, cái gì mà lục đục, tranh quyền đoạt lợi, lừa gạt dối trá, Arthur lúc này nghĩ, những thứ kia không bằng một phần mười nghìn thực tâm của Khải Văn đối với mình, hắn giơ tay vỗ về mái tóc đen mềm của Khải Văn, đáp, “Được.”


.


Có thể nguyện vọng sở dĩ tốt đẹp như vậy, đó là vì thời gian thực hiện quá ít, mãi cho đến mùa đông, mặc kệ là nguyện vọng thân thể của lão thành chủ trở nên khỏe mạnh hơn hay nguyện vọng Arthur có thể không còn bận rộn, không nguyện vọng nào có thể thành sự thật.


Tình huống sức khỏe của lão thành chủ lúc ổn lúc không, nhưng xem tổng thể, chính là đang dần chuyển biến xấu. Mà Arthur càng thêm bận so với lúc vào Thu, trước kia buổi tối còn có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng bây giờ, thường thường đều là vài ngày Khải Văn cũng không thể thấy được mặt mũi hắn, đối với trạng huống như vậy, trong lòng Khải Văn ẩn ẩn bất an mơ hồ, nhưng mặc dù bất an, Khải Văn vẫn tận lực bắt mình không được biểu hiện ra ngoài, mỗi ngày vẫn giống như bình thường nên làm gì thì làm việc đó, tận lực không tìm thêm phiền phức cho Arthur.


Hôm nay, Khải Văn như cũ cùng Laurence và Heller ăn cơm tối, chờ sau khi giúp hai vị trưởng bối thu dọn nhà bếp chuẩn bị rời khỏi, Laurence gọi cậu lại.


“Papa, có chuyện gì ạ?” Khải Văn không rõ Laurence gọi mình lại có chuyện gì cần, vì vậy dừng bước xoay người hỏi.


“A, là thế này, còn nhớ trước đây ta từng nói muốn cùng daddy ngươi đến ngôi nhà gỗ trong rừng nghỉ vài ngày không?” Laurence vẫn tỏ ra hòa ái như ông già Noel cười tủm tỉm mà hỏi thăm.


“Đương nhiên, papa.” Khải Văn gật đầu nói.


“Ta và daddy ngươi quyết định, ngày mai sẽ tới đó chơi.” Laurence nói ra quyết định của mình và Heller.


“Nga, vậy tốt thôi, papa.” Khải Văn sửng sốt một chút, tuy rằng không biết vì sao Laurence lại đột nhiên muốn đến nhà gỗ nghỉ ngơi, nhưng vẫn gật đầu nhiệt tình nói, “Không bằng sáng sớm mai con nhờ người quét tước thu dọn một chút, con và Arthur đã lâu không đến, bên trong nhất định bám bụi…”


Khải Văn còn chưa nói xong, Laurence tính tình hấp tấp đã phất tay nói, “A, cái này ngươi không cần quan tâm, hai ngày trước ta đã nhắc chuyện này với Arthur, nó đã phái người tới thu dọn rồi, hôm nay ta nói với ngươi chủ yếu là muốn ngươi có thể cùng hai lão già bọn ta đến đó ở vài ngày.”


“Con?” Khải Văn giơ tay chỉ vào mình, vẻ mặt không rõ, “Papa, không phải chỉ hai người đi thôi sao, sao lại gọi cả con nữa?”


“Thì tại ta với daddy ngươi lớn tuổi rồi, ở trong rừng cần có một thanh niên giúp đỡ, hơn nữa nếu chúng ta đi rồi, Arthur hiện giờ lại bận rộn, cả ngày không về nhà, chỉ để mình ngươi trong trang viên chắc chắn chán chết, không bằng theo chúng ta đến nhà gỗ ở vài ngày đỡ buồn.” Laurence nói ra hàng loạt lý do, sau đó lại giống như trẻ con mà nháy nháy mắt, “Vào rừng rồi papa tìm đồ chơi cho ngươi, đảm bảo ngươi chưa từng thấy, bảo đảm vừa thấy sẽ thích không rời tay, sao hả, đi không?”


Nhìn Laurence trợn mắt dụ dỗ mình vào rừng, Khải Văn có chút dở khóc dở cười, cậu há há mồm muốn nói gì đó, lúc này Heller đã đi tới, kéo tay Khải Văn, “Chúng ta chưa từng cùng nhau du ngoạn, cho nên, thừa dịp này chúng ta hảo hảo mà thả lòng vài ngày, cho nên, bé ngoan, cùng đi đi mà.”


Đối với Heller Khải Văn chưa bao giờ phản đối hay có bất luận ý kiến gì, nhìn vẻ mặt không cho phép từ chối của hắn, Khải Văn bỗng nhiên trong lòng rùng mình một cái, coi như đã hiểu ra điều gì đó, liền gật đầu, “Da, vậy con về thu dọn vật dụng ngày mai lên đường.”


“Được.” Thấy Khải Văn đồng ý, Heller có vẻ rất thỏa mãn, hắn vỗ vỗ Khải Văn, lên tiếng nói, “Thế, ngày mai ta sẽ bảo người gọi ngươi.”


“Dạ.” Khải Văn gật đầu, “Vậy con đi trước, hẹn gặp lại papa, daddy.”


“Hẹn gặp lại.” Laurence và Heller đồng thanh.


.


Xuyên qua cửa sổ nhìn Khải Văn được thị vệ hộ tống về nhà chính, Laurence làm bộ bất mãn mà nói, “Nè, tình yêu, vì sao nhóc Khải Văn kia luôn nghe lời ngươi mà không nghe ta? Quá sức bất công!”


Heller nhìn thoáng qua bóng lưng càng lúc càng nhỏ của Khải Văn, cười cười, “Bởi vì ngươi quá không có dáng vẻ của bậc trưởng bối.”


“Cái gì, ta đây gọi là thân hòa, thân hòa có hiểu không?” Laurence còn đang càn quấy.


Heller không tiếp lời hắn, chỉ là rót tách trà nóng áp vào lòng bàn tay, lên tiếng, “Khải Văn là một đứa trẻ thông minh.”


“Nga? Ý là sao?” Laurence bị những lời này của Heller hấp dẫn lực chú ý.


“Ta nghĩ, mới vừa nãy, nó nhất định đã hiểu về thế cục hiện tại, cho nên mới đồng ý cùng chúng ta vào rừng.” Heller nhẹ giọng nói.


Laurence nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ta nghĩ cũng phải, nó luôn luôn phản ứng linh mẫn rồi lại bảo trì điệu thấp nội liễm.” Nói rồi trên mặt Laurence hiện lên chút buồn vô cớ, “Tình yêu à, cưng nói, bạn già của chúng ta thật sự muốn vĩnh biệt chúng ta sao?”


Nghe Laurence nói lên chuyện này, Heller thu hồi bộ mặt tươi cười, rũ mắt nhìn làn nước dập dờn trong tách, nói khẽ, “Sinh lão bệnh tử chúng ta không ai tránh khỏi, có thể, rời khỏi mới là giải thoát tốt nhất cho hắn.”


“Cũng đúng.” Laurence cười cười, “Bây giờ quay đầu nhìn lại, mấy chuyện tụ tập đánh nhau giống như mới ngày hôm qua, nhưng chỉ trong chớp mắt, rời xa vẫn là rời xa, già rồi. Năm tháng hồn nhiên rốt cuộc cũng không thể trở về, nắm trong tay, chèn ép, bằng mặt không bằng lòng, dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt. Nhiều năm rồi, ta cũng sắp quên ta từng cùng Aubrey xưng huynh gọi đệ, sắp quên ta từng cùng Felix uống rượu say mèm cho tới bình minh. Heller, ngươi nói, Felix hắn thật sự muốn đi vào ngõ cụt sao?”


“Ta cũng không biết.” Heller tuy rằng không có kết luận, nhưng gương mặt nghiêng của hắn khẳng định quan điểm của Laurence, “Có thể, thời gian trôi qua quá lâu, hắn bị những điều thế tục che mắt, gặm nhấm nội tâm, ta nghĩ, hắn cứ ngoan cố như vậy, không lâu sau, hắn sẽ theo Aubrey cùng đi.”


“Haah…” Nghe Heller nói như vậy, Laurence thở dài, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.


~*~


Sáng sớm, Khải Văn đã bị Heller và Laurence kéo tới căn nhà gỗ trong rừng, mà Arthur vừa trở lại trang viên nhìn theo bóng đoàn xe ngựa đi xa, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, để những người mà mình quan tâm lo lắng đi đến nơi an toàn nhất, còn bản thân lúc này, có thể nhẹ nhàng mà đối mặt với cơn cuồng phong sắp ập tới.


“Chủ nhân, đội hộ vệ đã chuẩn bị tốt.” Đợi khi đoàn xe hoàn toàn rời khỏi đường nhìn, phía sau Arthur truyền tới một thanh âm rõ ràng.


“Ta đã biết.” Arthur xoay người nhìn Clare trong bộ quân phục, khẽ phẩy tay, “Lập tức chuẩn bị xuất phát.”


“Dạ.” Clare thực hiện một nghi thức chào đúng theo chuẩn quân đội.


Mang theo Clare ra khỏi phòng, Arthur đi tới cửa đứng trước mặt Abu, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Ở đây, giao cho ngươi.”


“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của chủ nhân.” Trên mặt Abu không còn thấy nét hàm hậu thành thật ngày xưa, vẻ mặt nghiêm trang tiêu điều.


“Ừm.” Arthur gật đầu, “Về phần Nath ta đã phái người đưa nó tới chỗ Khải Văn, ngươi không cần lo lắng.”


Nghe được Arthur nói như vậy, trong mắt Abu hiện lên một tia cảm kích, cúi đầu, “Cảm ơn chủ nhân.”


“Được rồi, đi.” Arthur lần thứ hai vỗ vai Abu, sau đó phất tay nói.


Vài phút sau, đội hộ vệ hổ nanh kiếm tinh nhuệ nhất tộc bạch hổ đã tập kết hoàn tất, Arthur cũng thay một thân quân phục, hắn ngồi lên lưng ngựa nói với chúng thuộc hạ mang biểu tình cương nghị trước mặt, “Nhiệm vụ lần này của chúng ta, chính là tìm kiếm “Yến thảo” có thể giúp thành chủ khôi phục sức khỏe, mong rằng mọi người toàn lực ứng phó, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ giúp thành chủ khỏe mạnh.”


“Dạ!” Chúng thị vệ biểu tình bất biến, lớn giọng đáp.


“Tốt.” Arthur vô cùng thỏa mãn với phản ứng của bọn họ, xoay người đạp vào bụng ngựa, vung tay lên hô, “Xuất phát!”


Nhất thời trên mặt đất vang lên tiếng bước đều nhịp, cư dân thành Lodan kính nể nhìn đội quân cực mạnh do Arthur dẫn đầu lên đường tìm kiếm thuốc trị bệnh cho thành chủ.


“Mong rằng bọn họ có thể thuận lợi tìm được yến thảo.” Những bình dân nhìn theo bóng bọn họ rời đi thì thào nói, “Như vậy thành chủ có thể nhanh chóng bình phục.”


“Đúng vậy.” Người khác cũng tiếp lời, “Mong thiên thần phù hộ Arthur tướng quân sớm ngày tìm được thuốc hay, cũng mong thành chủ sớm ngày khang phục.”


Những lời chúc phúc như vậy rất nhanh đạt được một mảnh phụ họa, ai cũng không chú ý tới có một đám thú nhân biểu tình gian xảo lặng yên rời khỏi đám người, đuổi theo đội hộ vệ hổ nanh kiếm.


.


Vào đêm, những thú nhân bí ẩn ấy lại lần thứ hai xuất hiện trong thành, nhìn trái nhìn phải rồi tiến vào một trang viên tráng lệ.


“Ngươi thật sự thấy Arthur mang theo đội hộ vệ của hắn đi tới trấn Ilian?” Thú nhân ngồi trên cao mặc một thân áo quần hoa lệ cất tiếng hỏi.


“Đương nhiên, chủ nhân tôn kính của ta.” Thú nhân nọ biểu tình hèn mọn quỳ một chân trên mặt đất, hành lễ nói, “Thuộc hạ có thể xác định bọn họ thật sự đã đi về hướng đó, để ngừa chuyện ngoài ý muốn, thuộc hạ đã để lại vài thủ hạ tiếp tục theo đội hộ vệ của Arthur, tin tưởng tin tức mới sẽ được đưa tới tay ngài ngay sáng mai.”


“Hm.” Thú nhân ngồi trên thượng vị thỏa mãn gật đầu, nhưng lập tức lại biến sắc, “Ngươi theo Arthur lâu như vậy, hắn và thủ hạ của hắn cũng không phát hiện ngươi sao? Ta xem bọn họ không phải loại người sơ ý như thế, hắn sẽ không phải đang cố ý không nhận ra để lừa ngươi đó chứ?”


“Nga, điểm này chủ nhân có thể yên tâm, tuyệt đối không…” Thú nhân kia luôn mồm thề thốt, “Ta và thủ hạ của ta luôn bảo trì một khoảng cách với Arthur, cũng không có tình huống mà ngài lo lắng đâu.”


Nghe vậy thú nhân quý tộc kia mới gật đầu nói, “Như vậy, ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”


“Nga, chủ nhân hào hiệp cơ trí của ta, đạt thành nguyện vọng của ngài chính là tưởng thưởng tốt nhất cho ta.” Thú nhân nọ vừa nghe khích lệ thì con mắt sáng rực, nhưng thần tình vẫn khiêm tốn.


“Được rồi, ngươi lui xuống đi, có tin tức gì thì tùy thới báo cáo cho ta.” Thú nhân quý tộc nọ phi thưởng thỏa mãn với thái độ của đối phương, phất tay nói.


“Dạ, chủ nhân.” Thú nhân bên dưới thấy thế lập tức cúi người rời đi.


Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình quý tộc nọ, hắn cúi đầu nhìn phần tình báo trong tay, độ cung của khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn giơ tay vuốt ve chiếc nhẫn tượng trưng quyền lực trên ngón tay, lẩm bẩm, “Rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ có bạn mới…” (ta nghĩ bạn mới ở đây ý là chiếc nhẫn quyền của thành chủ = =!!)



Chương 32: Tâm định


‘Khải Văn thân ái, dạo gần đây có khỏe không? Thời tiết càng lúc càng lạnh, ngươi và papa daddy ở trong rừng có quen không? papa có làm món thịt nướng sở trường của hắn cho ngươi không? Ở nơi đây ta tất cả đều tốt, ngoại trừ rất nhớ ngươi.’


‘Khải Văn, trấn Ilian ngày hôm nay đã hạ một trận tuyết nhỏ, không biết ở chủ thành có tuyết rơi hay không nhỉ? Nhìn hoa tuyết bay tán loạn trong không trung, ta mong sao có thể được ở bên ngươi cùng ngươi uống tách trà nóng ngắm cảnh tuyết mỹ lệ. Nhớ phải chăm sóc thân thể, và cả papa daddy nữa, yêu ngươi. Arthur.’


‘Bảo bối, hôm nay có vui không? Ta bên này tìm kiếm Yến thảo không quá thuận lợi, nhưng ta nghĩ tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ tìm được thuốc hay trị bệnh cho thành chủ. Dường như từ khi chúng ta quen biết tới nay, vẫn chưa xa ngươi lâu đến như vậy, ta rất nhớ ngươi, còn ngươi thì sao?’


‘Khải Văn yêu quý nhất của ta, trấn Ilian ngày hôm nay hạ một trận tuyết rất lớn, công tác tìm kiếm Yến thảo của chúng ta phải tạm dừng, ngồi trong phòng chờ tuyết ngừng rơi chán muốn chết, viết thư cho ngươi là chuyện duy nhất không khiến ta nhàm chán. Ngươi và papa daddy ở trong rừng có khỏe không? Nath có nghe lời ngươi không? Ta thực sự nhớ ngươi lắm…’





Một phong hai phong ba phong, Khải Văn lại một lần nữa đếm những phong thư ngắn mà Arthur gửi tới, cũng quên liếc nhìn hoa tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài một hơi, Arthur đã đi hai tháng rồi.


Hai tháng, Khải Văn ở cùng Heller và Laurence tại ngôi nhà nhỏ trong rừng, ban đầu Laurence hai người còn cùng Khải Văn một chỗ, qua vài ngày, Laurence bỗng nhiên cất một ngôi nhà bên cạnh ngôi nhà gỗ, nói cho hay cho đẹp là muốn dành cho Khải Văn một không gian riêng tư. Khải Văn thấy Heller mặt hơi đỏ lên, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, chỉ là hiểu ý mà cười cười, cũng không dị nghị gì với hành vi của papa mình, vì vậy ngôi nhà gỗ nhỏ này chỉ còn lại một mình Khải Văn và Nath được đóng gói đưa tới ở.


Arthur vừa đi chưa được vài ngày, Khải Văn đã nhận được một món quà nhỏ của Arthur và một phong thư ngắn gọn, nói về tình huống bên kia của mình, sau đó lại hỏi tình huống của Khải Văn bên này, Khải Văn cho rằng chỉ là lúc đầu Arthur lo lắng mình sẽ nhớ hắn nên mới gửi một phong thư ngắn tới, cho nên sau đó liền thành thành thật thật mà gửi lại một phong thư rồi cùng Heller và Laurence sống trong rừng.


Nhưng không ngờ mỗi một ngày, Khải Văn đều nhận được một món quà nhỏ và một phong thư, từ đầu chưa đi xa đã viết thư gửi về tới khi đang ở rất xa, có lúc là tình hình bên kia của hắn, có lúc là lời tâm tình, có lúc là hỏi tình hình bên này của Khải Văn, có lúc chỉ là thuần túy nói chuyện phiếm, hồi ức lại một vài chuyện quá khứ. Thư cũng không dài, nhưng Khải Văn lại cảm thấy lòng mình đầy ắp không gì sánh được, phần đầy ắp đó bắt đầu từ khi Khải Văn nhận được phong thư thứ hai của Arthur, phong thư đó, Khải Văn đã đọc lại rất nhiều lần, mỗi một lần đọc Khải Văn đều nhịn không được mà cảm thấy mũi mình hơi xót.


‘Khải Văn thân ái, chưa từng có khi nào ta lại xa ngươi lâu như vậy, tuy rằng đột ngột, nhưng vẫn phải tiếp nhận hiện thực, bởi vì ta là một tướng quân, ta phải trung thành với người đứng đầu quốc gia này, mặc dù ta một giây cũng không muốn xa ngươi.


Kỳ thực, ta thường xuyên luyến tiếc vì đã rời xa ngươi nhiều thời gian tới như vậy, ta cũng thường xuyên nghĩ nếu như lúc chào đời đã được quen nhau thì tốt biết bao, ngẫm lại, chúng ta đã bỏ lỡ mười chín năm rồi, quá lâu. Chính vì thế, cho nên ta phá lệ quý trọng mỗi một giờ một phút được ở bên ngươi.


Hiện tại ta phải đi xa, có thể khá lâu mới trở về, đó không phải mong muốn của ta, nhưng cũng không thể lảng tránh. Như vậy, trong khoảng thời gian chúng ta đi xa, không bằng tâm sự một chút về những lúc còn chưa gặp được đối phương, được không? Ta muốn biết ngươi trưởng thành như thế nào, ta muốn biết mấy năm nay ngươi đã trải qua những chuyện gì. Đúng, ta là loại người bá đạo như thế, muốn biết tất cả về ngươi, hiểu tất cả về ngươi.


Có thể, chờ khi chúng ta nói hết về những chuyện mỗi người trải qua trong quá khứ, ta sẽ trở lại, ta có thể lần nữa ôm ngươi, như vậy, thời gian này mới không quá khó trải qua.


Đây, tính là ước định của chúng ta, được không?’


Chính như lời Arthur nói, mỗi buổi tối, một thị vệ sẽ đến giao cho Khải Văn một phong thư rất dày và một món quà nhỏ. Mỗi một ngày, Khải Văn đều xem qua những bức thư mà Arthur gửi về, rồi mới mang theo mỉm cười mà chìm vào giấc ngủ.


Thông qua nét chữ của Arthur, Khải Văn như thấy được một chú bạch hổ nho nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh bụ bẫm không sợ trời không sợ đất trưởng thành từng ngày, thấy được một thanh niên kiên cường anh tuấn làm thế nào để chạm tay vào quyền hành cao xa nóng bỏng trong thành Lodan. Mặc kệ là chuyện về Arthur khi còn bé hay chuyện khi hắn đã trưởng thành, Khải Văn đều cảm thấy như cảnh xảy ra trước mắt, có thể, đây chính là ảo giác khi quá nhớ một người.


Sau đó, viết hết về quá trình trưởng thành của Khải Văn, những phong thư dày mỗi đêm cũng không đến nữa, thay vào đó là những tin tức mới nhất về Arthur, nội dung ngắn gọn, nhưng có thể giúp Khải Văn an tâm hơn những bức thư dài kia, bởi vì nó nói rõ Arthur hiện giờ khỏe mạnh, không xuất hiện trạng huống không ổn nào.


Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, trong lòng Khải Văn lại xuất hiện những nỗi bất an mơ hồ, vì sao lại cần tìm kiếm thứ dược liệu đó? Vì sao chậm chạp không trở về? Tình huống ở chủ thành rốt cuộc thế nào? Đã tới nông nỗi giương cung bạt kiếm rồi sao? Hay là lại tiến thêm một bước, Arthur soái lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất tộc bạch hổ đến Ilian thật sự chỉ vì tìm kiếm yến thảo trong truyền thuyết thôi sao?


Những vấn đề này chôn giấu trong lòng Khải Văn, mang đến dày vò thấp thỏm trong lòng cậu, nhưng cậu không dám đem những vấn đề này đi hỏi Laurence và Heller, một là sợ hai người lo lắng, hai là nghĩ bọn họ cũng không biết, hỏi cũng mất công mà thôi.


“Viên Viên, tất cả đều sẽ tốt hơn, đúng không?” Khải Văn cúi đầu sờ sờ Nath đang nằm lên đùi mình ngủ gà ngủ gật, thấp giọng hỏi.


“Thu thu.” Nath bởi vì giọng nói của Khải Văn mà mở mắt ra, nó dùng bàn tay có đệm thịt dày ôm lấy tay Khải Văn, vươn lưỡi liếm liếm, kêu lên vài tiếng tỏ vẻ thoải mái.


Bởi vì động tác của Nath, trên mặt Khải Văn hiện lên nụ cười, cậu cất tiếng nói, “Ta biết, hắn nhất định sẽ không có việc gì, mọi người cũng sẽ không có việc gì.” Thanh âm mang theo kiên định, là nói cho Nath nghe, cũng là nói cho bản thân mình.


“Khải Văn, ngươi có trong đó không?” Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, theo đó là giọng nói của Heller.


“Dạ có, daddy.” Khải Văn vừa nghe là Heller, nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, “Daddy, con đây, có chuyện gì vậy?”


Heller thấy Khải Văn đang ôm Nath, vừa cười vừa nói, “Sáng nay papa ngươi vào rừng bắt được con mồi, ta thấy vị khá ngon, cho nên bảo người hầu làm sạch để nấu canh, giờ canh đã nấu xong, cho ngươi uống nhiều một tí, có lợi cho thân thể.”


“Vậy phiền ngài quá, con sang đó liền.” Khải Văn nghe Heller nói thế, nhanh chóng gật đầu đáp.


“Vậy đi thôi.” Heller vỗ vỗ vai Khải Văn.


“Dạ.” Khải Văn xoay người đóng cửa rồi theo chân Heller đi đến căn nhà của hắn và Laurence.


.


Theo Heller đến nhà, Khải Văn nhìn xung quanh một vòng rồi lên tiếng hỏi, “Di, papa không ở đây sao?”


Heller bảo Khải Văn ngồi xuống rồi đáp, “Vào rừng săn thú với thị vệ rồi, bình thường đều ru rú trong trang viên, giờ được vào rừng, papa ngươi có thể không chạy loạn sao, sống trong trang viên hắn đã nghẹn lắm rồi.” Đang khi nói Heller đã bưng chén canh thịt thơm lừng tới trước mặt Khải Văn, “Nếm thử xem, nấu cả ngày đó.”


“Ngô.” Khải Văn nhanh tay tiếp nhận, thổi thổi hơi nóng rồi uống một ngụm nhỏ, cảm thụ được hương vị thơm ngon tràn vào trong miệng, sau đó lại chảy qua cổ họng trôi vào dạ dày, con mắt Khải Văn hip lại, “Nga, daddy nấu canh ngon quá a, trước giờ ta chưa từng uống món canh ngon như vậy, daddy quá lợi hại.”


“Thật không?” Heller thấy có người cổ động mình, có vẻ rất vui, vỗ nhẹ vai Khải Văn nói, “Thích thì uống nhiều chút a.”


“Dạ.” Khải Văn gật đầu, sau đó lại mang theo chút nghịch ngợm mà nói, “Nếu như uống hết, papa có phải sẽ không có canh uống không, ông ấy sẽ tức giận?”


“Ha ha, đương nhiên không.” Heller thích Khải Văn thỉnh thoảng lại làm nũng như trẻ con, “Ta nấu một nồi to, papa ngươi to con như vậy mà còn uống không hết, gầy teo như ngươi làm gì uống hết được.”


“Không có gầy.” Khải Văn nghe Heller nói như vậy, có chút ưu sầu mà vỗ nhẹ cái bụng hơi căng của mình, “Daddy ngài xem, con có thịt mỡ này, con không muốn biến thành béo phì.”


“Chỉ có chỗ đó béo thôi.” Heller bị Khải Văn chọc đến bật cười, “Ngươi gầy hơn những giống cái khác nhiều lắm, phải ăn nhiều thêm chút nữa mới tốt nha.”


Khải Văn còn muốn mở miệng lý sự về vấn đề vóc dáng với Heller, nhưng nói đến bên mép lại bị một tiếng rầm rì hấp tấp cắt lời, cúi đầu nhìn, phát hiện là Nath đang sốt ruột mà vịn ống quần Heller kêu to.


“Nga, tiểu thịt cầu, ngươi làm sao vậy, nhìn ngươi sốt ruột chưa kìa.” Tời mùa đông, Nath mập mạp đầy thịt lại ấm áp luôn luôn được mọi người yêu thích, Heller đem Nath đã gấp đến độ nhao nhao dưới mặt đất ôm lấy, lên tiếng hỏi.


“Tức tức tức tức tức tức…” Nath giống như bắn súng máy mà nói chuyện với Heller, Khải Văn nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng lại thấy nụ cười trên mặt Heller càng sâu, “Ai nha, thì ra chúng ta quên lấy cho tiểu thịt cầu một chén canh, thật xin lỗi.”


Heller vừa dứt lời, Nath liền lập tức bày ra hình dạng ủy khuất cực kỳ, che kín con mắt lắc lắc thân thể bé bỏng cọ vào trong lòng Heller, trong miệng còn phát ra tiếng oán giận rầm rì.


“Được rồi được rồi, ta đi lấy canh cho tiểu thịt cầu.” Heller ngắt Nath một cái rồi mới đặt nó lên chiếc ghế bên cạnh, đi lấy canh.


Khải Văn thấy Nath vẻ mặt cấp thiết thường xuyên ngó sang mình hít hít cái mũi, cũng nhịn không được mà bật cười, vươn tay nhéo nhéo bàn tay thịt dày của nó, “Ngươi đúng là con gấu tham ăn, đúng, một con gấu trúc tham ăn.”


Lúc này Nath cũng mặc kệ Khải Văn đang nói gì về mình, chỉ lườm lườm con mắt nhìn chằm chằm động tác của Heller, chờ canh thịt vừa đến bên mép lập tức ừng ực mà uống cho đã.


“Uống thêm nữa không?” Heller ánh mắt hiền lành nhìn Khải Văn uống sạch một chén canh, cất tiếng hỏi.


Khải Văn sờ sờ cái bụng căng lên của mình, lắc đầu nói, “Dạ thôi, bụng căng rồi.”


Heller liếc nhìn cái bụng của Khải Văn, nhịn cười, vỗ vỗ tay cậu, “Ngươi không phải nói sợ béo sao, vừa ăn xong không hoạt động dễ mập mỡ lắm đó, bây giờ là buổi xế chiều nắng cũng không gắt, chi bằng theo ta ra ngoài tản bộ?”


Khải Văn nhìn thoáng qua ánh nắng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, lại nhìn nhìn Nath ăn no uống đủ giờ đang nằm trước lò sưởi ngủ khò khò, lúc này mới xoay sang Heller, gật đầu, “Dạ.”


“Thời tiết mấy ngày nay âm u quá, hôm nay rốt cuộc cũng có nắng rồi, bằng không tâm tình thật đúng là khó chịu.” Bởi vì Khải Văn vừa ăn xong, cho nên Heller chỉ dẫn theo cậu chậm rãi đi dạo.


“Dạ, thời tiết âm u dễ khiến người ta chán nản, một mực trong phòng đốt lò sưởi thì lại buồn ngủ, nói chung mỗi ngày cũng không quá có tinh thần.” Khải Văn cảm thụ được ánh nắng ngày đông nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt những làn hơi ấm áp, cười tủm tỉm nói, “Có nắng thật là tốt, phơi nắng mọi người đều có tinh thần.”


Nhìn Khải Văn cười tươi như đứa trẻ ngây ngô, trên mặt Heller cũng mang ý cười, “Khải Văn thích nhất mùa nào?”


“Con thích nhất mùa thu, không lạnh không nóng, còn có gió mát nữa, trời cao mây trắng, cuối thu trong lành, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.” Khải Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời như thế, đáp xong còn không quên hỏi Heller, “Còn daddy thích mùa nào?”


“Ta?” Heller ngẫm nghĩ, mang theo ý cười nói, “Ta thích mùa xuân, mùa đông vừa qua, thời tiết bắt đầu ấm lại, lá cây cũng đâm chồi nảy lộc, tuyết đọng bắt đầu hòa tan, mọi thứ đều tràn trề sức sống. Ta yêu mùa xuân, yêu sinh mệnh mà nó đem đến.”


“Ngô… Mùa xuân cũng tốt.” Khải Văn gật đầu, “Con chỉ không thích mùa hè, quá nóng, mỗi ngày đều thấy trên người dinh dính.”


“Năm nay nhờ có phát minh của ngươi, mùa hè đã thoải mái hơn, chí ít tắm rửa cũng không phải bất tiện như thế nữa.” Heller cười nói, “Laurence hè năm nay mỗi ngày đều chạy đi tắm, giống như bị nghiện. Ngươi đúng là một đứa trẻ thông minh.”


“Kỳ thật đó không phải do con phát minh, là một người ở gia hương con phát minh, con chỉ bất quá bắt chước theo mà thôi.” Khải Văn có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu giải thích.


“Vậy cũng tốt, ít ra cũng có ngươi đem phát minh này chỉ cho chúng ta, không phải sao?” Heller nhẹ giọng nói.


Khải Văn cười cười không lên tiếng.


“Cho nên, Arthur thích ngươi đúng là một chuyện tốt.” Heller vừa đi vừa nói.


Bởi vì Heller đột nhiên nói ra như vậy, Khải Văn sửng sốt một chút, lập tức trên mặt nhuốm một màu đỏ nhạt.


Thấy Khải Văn cho dù kết làm bạn lữ với Arthur đã khá lâu, nhưng khi nhắc tới đối phương mặt vẫn đỏ lên, Heller tâm tình luôn trở nên mềm mại, “Rất lo cho Arthur?”


Khải Văn nhất thời không phản ứng được Heller đang nói gì, ngốc ngốc mà lên tiếng, “Dạ?”


“Lần đầu tiên xa Arthur lâu như vậy, rất lo cho nó?” Heller lại lập lại lần nữa.


“Dạ…” Khải Văn không ngờ Heller lại bàn luận vấn đề này với mình, chần chờ một chút sau đó cười cười nói, “Có chút lo lắng.” Tuy là cười trả lời, nhưng trong mắt không giấu được đau buồn âm thầm.


Heller thấy Khải Văn như vậy, đột nhiên hỏi, “Là không tin tưởng Arthur sao?”


Khải Văn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu, “Không phải, con rất tin tưởng Arthur, chỉ là… vẫn cứ lo lắng a.”


“Bé ngoan, biết lúc đầu khi ta biết đến ngươi thì trong lòng có cảm giác gì không?” Heller không tiếp tục chủ đề kia, mà là hỏi Khải Văn một vấn đề hoàn toàn không liên quan.


“Dạ?” Khải Văn sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không biết.”


“Khi đó trong lòng ta rất phức tạp.” Heller nhìn vào một điểm hư vô trong rừng, rơi vào trong hồi ức, “Ta rất hiểu Arthur, có thể trong mắt người ngoài, nó đối với ai cũng nho nhã lễ độ, thân thiết hòa ái với mọi người, nhưng chân chính hiểu được nó sẽ biết, nếu như không phải người được nó đặt trong lòng, nó sẽ không chân chính tiếp cận đối phương. Tộc trưởng của bộ tộc, thoạt nhìn rất vinh quang, nghe cũng thấy rất oai phong, nhưng khổ cực và mệt mỏi chỉ có người đứng ở vị trí đó mới biết. Arthur tuổi còn trẻ đã tiếp nhận gánh nặng đó, áp lực trong đó không ai hiểu cho. Mỗi lần nó mệt mỏi, đều sẽ vào trong rừng nghỉ ngơi thả lỏng vài ngày rồi sau đó trở về trang viên xử lý những sự vụ phức tạp, nhưng có một lần, nó đi rất nhiều ngày cũng không trở về, chờ khi nó trở về thì trên mặt lại mang theo một thần thái khác, đợi khi nó lại vào rừng lần nữa, nó mang ngươi về. Thấy ánh mắt nó nhìn ngươi, ta biết, nó đã gặp được người định mệnh, ta thấy nó săn sóc ngươi tỉ mỉ, nhìn nó mỗi ngày sau khi xử lý sự vụ đều đi thăm ngươi, cùng ngươi tâm sự chuyện trò, ôn nhu thâm tình trên mặt ngay cả người làm daddy như ta cũng chưa từng thấy.”


Thấy Khải Văn chăm chú lắng nghe, Heller cười cười, tiếp tục nói, “Kỳ thực ban đầu, ta có chút nghi ngờ chuyện kết hợp của hai ngươi, bởi vì ta không xác định, như vậy đối với ngươi và Arthur có tốt không?” Giơ tay ngăn lại Khải Văn đang định lên tiếng, Heller lại nói, “Ta lo lắng không phải không có lý do, mặc kệ chúng ta công bố với bên ngoài thế nào, tình huống của ngươi trong mắt chúng ta, quả thật rất yếu, ta đã từng lo lắng ngươi có vì Arthur mà bị thương tổn hay không, bởi vì ngươi biết đó, ghen ghét luôn là một loại độc dược, có thể khiến người ta phát điên, ta sợ Arthur không thể bảo hộ ngươi, ta sợ một đứa trẻ ưu tú như ngươi bị thương tổn không thể vãn hồi. Nhưng, Arthur đã làm rất tốt, nó dùng hành động của nó để trả lời ta, khiến ta buông xuống lo nghĩ, nó nói cho mọi người nó có đủ năng lực để bảo hộ tất cả những gì nó muốn bảo hộ, sự nghiệp, chuyện nhà hay người yêu, nó đều có thể vững vàng mà ôm trong lòng. Ta tin tưởng con trai ta, ta cũng có thể hiểu được sự lo lắng của ngươi, giống như ta, mặc dù biết Laurence cường đại như thế nào, nhưng khi hắn muốn làm gì ta đều không thể ức chế lo lắng trong lòng, mặc dù những lo lắng này thoạt nhìn rất dư thừa, ta không biết nên diễn tả cảm giác đó như thế nào, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta thông cảm và thấu hiểu lo lắng của ngươi, nhưng cũng mong ngươi không nên lo lắng như vậy, Arthur rồi sẽ bình an trở về, đúng không?”


“Cảm ơn ngài, daddy…” Khải Văn thật không ngờ Heller lại nói những lời này với mình, thành thật mà nói, sâu trong nội tâm Khải Văn có một tia sợ và xa cách đối với Heller, không phải cậu muốn mà là phản ứng theo bản năng, nếu như được chọn, cậu càng thích nói một ít chuyện không đâu với Laurence hơn, Heller trong lòng Khải Văn là một vị gia trưởng uy nghiêm, mặc dù hòa ái dễ gần, nhưng vẫn có khí thế khiến người ta kính nể, nhưng vì thế mới khiến Khải Văn có chút xa cách với hắn, hôm nay lại tâm sự những lời trong lòng của nhau, điều này làm cho cổ họng Khải Văn có chút nghẹn ngào, chỉ có thể nói ra một câu cám ơn như thế.


“Đứa ngốc.” Heller nhìn Khải Văn hầu như muốn khóc nấc lên, cười tiến lên xoa tóc cậu, “Không nên nghĩ ta không dễ tiếp cận như vậy, ta là daddy của Arthur, cũng là daddy của ngươi, ta thích ngươi, không chỉ vì ngươi là bạn lữ của Arthur, mà là vì ngươi thiện lương và hồn nhiên, ngươi là một đứa trẻ khiến người ta phải thích, khiến người ta không tự chủ được mà yêu thương.”


“Daddy…” Heller nói như vậy khiến Khải Văn đỏ mặt, cúi đầu không biết nên nói gì.


Heller thấy thế nụ cười trên mặt càng tươi, “Đương nhiên, ta và papa ngươi đều thích nhìn ngươi mắc cỡ.”


Heller mang theo Khải Văn khuôn mặt đỏ hồng đi tới phía trước, “Hạnh phúc lớn nhất của ta và Laurence là nhìn ngươi và Arthur hạnh phúc, cho nên ta và Laurence sẽ cố gắng hết sức để làm những chuyện giúp ích cho các ngươi, ngươi chỉ cần vĩnh viễn nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, cho nên bất luận chuyện gì cũng đừng đặt chúng ta ra riêng, được không?”


“Dạ.” Trả lời Heller chính là vẻ mặt kiên định của Khải Văn.



‘Arthur yêu quý của ta, ngươi có khỏe không? Papa daddy đều khỏe, như daddy nói, chỉ cần chúng ta bên nhau, có gì mà lại không thể chiến thắng? Ngươi không nên lo lắng, ta cũng chăm sóc bản thân thật tốt, ta ở đây chờ ngươi trở về. Yêu ngươi. Khải Văn.’