Tiết Tử

Tiết tử: 


Không nên tiếp điện thoại trên bậc thang trạm xe lửa vào giờ cao điểm



“Cưng à, ở ngoài phải cẩn thận, không nên ăn đồ bậy bạ, không nên tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, buổi tối khi đi ngủ phải khóa cửa kỹ càng, biết chưa?” Trong biển người trước trạm xe lửa, một nam sinh da dẻ trắng nõn mặt mày như tranh đang ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng chờ cầm điện thoại nghe cuộc gọi từ người mẹ đang dặn dò chú ý tự chăm sóc, không hề để ý tới mấy nữ sinh ngồi chính diện đang châu đầu ghé tai thảo luận về mình.




“Biết rồi, mẹ à, con sẽ cách một tiếng gửi cho mẹ một tin nhắn, đừng lo cho con, con chỉ đi du lịch với bạn bè thôi a.” Nam sinh có chút bất đắc dĩ đối với việc lải nhải của người mẹ dịu dàng, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu, “Mẹ à đừng mải gọi con là cục cưng nữa, tháng sau con đã mười chín rồi, không phải trẻ con nữa.” Nói đến chuyện này, gương mặt nam sinh hơi ửng đỏ, chú ý tới xung quanh một chút, nhìn xem có phải có người nào nghe mình nói chuyện hay không, ánh mắt vừa lúc chạm tới mấy nữ sinh đang mải nhìn mình, nhất thời mặt càng đỏ hơn.



Các nữ sinh đó thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nam sinh thì càng kích động.



“Woa, nam sinh người lai này thật xinh xắn.”



“Đúng vậy, còn rất xấu hổ, nhìn xem, mặt cậu ta đỏ cả rồi…”



“Hẳn là phát hiện chúng ta đang nhìn, chúng ta có cần rụt rè một chút hay không?”



“Này, mau lấy điện thoại di động chụp một tấm post lên online đi a.”



“Đúng đúng đúng.”



Nam sinh nhìn thoáng qua mấy nữ sinh biểu tình kích động đang bới móc giỏ xách, có chút mất tự nhiên mà ló cái tai đỏ rực nghiêng thân tiếp tục nghe mẹ mình nói, động tác này khiến cho các nữ sinh thấp giọng thét chói tai không ngớt.



“Con trong lòng mẹ vẫn mãi mãi luôn là đứa trẻ.” Đầu bên kia người mẹ vẫn tiếp tục thì thầm, “Nghe mẹ nói, mùa hè này cớ gì lại đi long nhong, ở nhà không tốt sao? Chờ mẹ làm việc xong chúng ta đi lên núi nghỉ hè tiện thể mừng sinh nhật thật tốt.”



“Mẹ à.” Nam sinh có chút dở khóc dở cười, “Con chỉ đi hai tuần, cuối tháng sẽ trở về, không làm lỡ chuyến nghỉ mát trên núi của chúng ta.”



“Được rồi, lại bắt đầu chê mẹ phiền hả, biết rồi, con đi đường nhớ cẩn thận một chút, nhớ gọi điện thoại báo bình an cho mẹ đó.” Người mẹ đầu kia điện thoại rốt cuộc cũng có ý cúp máy.



“Dạ, mẹ.” Nam sinh nghe lời đáp.



“Bye bye, Khải Văn, thuận buồm xuôi gió.” Người mẹ rốt cuộc kêt thúc cuộc đối thoại.



“Bye bye, mẹ.” Nam sinh cúp máy, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ thời gian cũng sắp tới liền quyết định đi đến cửa kiểm soát vé chuẩn bị vào trạm, bởi vì, cậu cảm thấy ánh mắt mấy nữ sinh đối diện nhìn chằm chằm khiến cậu không tự nhiên lắm.


.


Trạm xe lửa cuối tháng sáu vì có sự tồn tại của sinh viên mà có vẻ rất chật chội, nam sinh mất rất nhiều công sức mới chậm rãi chen đến cửa soát vé, không đợi cậu kịp thở phào, cửa soát vé đã mở ra, mọi người xếp hàng chuẩn bị vào trạm nhất thời rối loạn, một người chen chúc lấn lên phía trước, nam sinh cũng theo dòng người đi tới phía trước.




Nhìn nhìn số tàu trên vé, nam sinh kéo hành lý ra cửa soát vé đi xuống dưới, lúc này điện thoại di động trong túi quần lại vang lên, nam sinh vốn định tới được xe lửa của mình thì mới tiếp điện thoại, nhưng điện thoại càng lúc càng vang ồn ào gấp gáp, nam sinh chỉ đành dừng bước chuẩn bị móc điện thoại nghe, mà dòng người chen lấn đi sau cậu ai ai cũng xách theo hành lý vội vã tìm xe của mình, đều không ngờ nam sinh lại đột nhiên dừng bước, ai cũng không kịp ngừng lại, giống như quả cầu tuyết, một đám ngã lăn xuống, nhất thời tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, hiện trường hỗn loạn.




Đợi khi nhân viên bảo vệ và nhân viên đường sắt xử lý hoàn tất tình huống đột phát này, trạm xe lửa lại lần nữa khôi phục hoạt động bình thường, không ai phát hiện trong đám hành khách, mặc dù là những người không bị thương tiếp tục lên tàu lửa hay những hành khách bị đè ép giẫm đạp mà bị thương nhập viện, không có bóng dáng của nam sinh người lai kia.

_____________________