Quỷ Huyết: 11 → 15

Chương 11: Đoạt thức ăn từ miệng hổ

Sâu thẳm trong hắc ám lại truyền đến một tiếng gầm nhẹ buồn bực, những sợi dây leo cấp tốc kết lại tầng tầng lớp lớp vây quanh A Ly, tựa như dây leo đã trở thành khôi giáp nặng nề, bảo vệ vật bên trong, cây thương của Tham Lang dù có dài đến đâu cũng vô pháp đâm xuyên qua lớp bảo vệ này.

Gã một tay cầm thương, hai chân kiên cố bước về trước một bước đem cán thương rút ra, ngay khắc thương được lấy ra, lỗ hỏng nho nhỏ đã bị sương mù đen xung quanh lấp đầy, chỉ trong chốc lát không còn dấu vết.

Đôi mày mảnh của Tham Lang nhăn lại, đối phương thể hiện loại thái độ phòng ngự thẳng thừng này khiến hắn càng khó hạ thủ tranh đoạt, tuy rằng chủ thượng chỉ ra lệnh điều tra, nhưng nếu hắn có thể dọn yên hỗn loạn thì càng hợp ý chủ thượng.

Gã đứng thẳng vững vàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tham Lang, không buông lỏng phòng ngự. Màn sương mù đen trên lớp dây leo bắt đầu khởi động làm cho các nhánh cây càng thêm kiên cố, tùy thời chuẩn bị mang theo con mồi của mình rời khỏi, quỷ tướng đối diện tuy rằng không phải là đối thủ của gã, nhưng nếu thừa dịp gã rút lui rồi tiến hành cướp đoạt thì cũng là chuyện phiền phức.

“A Ly”. Dao động âm thanh tản ra trong không khí, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng không che dấu được lo lắng.

Một cái bóng cao gầy nhảy xuống mặt đất, một người chậm rãi bước tới, một thân áo đen, gương mặt nhợt nhạt, con ngươi đen kịt đảo qua người Tham Lang rồi dừng lại ở cái kén.

Là Vô Yên.

Khi A Ly rơi vào đường luân hồi thì y lập tức mất đi mối liên hệ như có như không với A Ly, y chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một, thẳng đến khi cảm giác loại liên kết thần bí này lại xuất hiện, lúc này mới vội vàng chạy tới. Khoảng cách hơn hai ngàn dặm khiến y tiêu hao không ít thời gian.

“Thả A Ly ra”. Giọng nói của Vô Yên vẫn trong vắt lạnh lẽo, tốc độ vẫn chậm như cũ, bất luận là ai cũng đều có thể nghe hiểu lời của y.

Dây leo đối diện đột nhiên co lại, trong nháy mắt có vô số nhánh cây đâm vọt về phía Vô Yên.

Trên gương mặt tái nhợt của Vô Yên mang theo chút giận dữ, chiêu này của đối phương chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, y cảm giác rõ bản thể của chính đối phương đang cấp tốc mang theo linh hồn A Ly rời đi.

Bàn tay của y vừa nhấc, một trường kiếm đen sẫm tức thì xuất hiện trên tay, keng một tiếng, kiếm phong ra khỏi vỏ, trong rừng cây âm u bỗng chốc xuất hiện luồng ánh sáng màu trắng bạc, luồng sáng đi đến đâu thì vô số nhánh cây rơi rụng đến đó.

Cũng chỉ trong chớp nhoáng này, khí thế toàn thân của Vô Yên liền thay đổi, nếu nói trước kia là một luồng sương mù nhẹ màu bạc, lúc này biến thành mũi đao gió sắc bén, động tác của y cực nhanh, thân ảnh màu đen di động qua những nhánh cây, mỗi một lần dừng lại là một mảng lớn dây leo rơi rớt.

Một kích cuối cùng, trường phong cắm thẳng xuống đất cắt đứt nhánh dây leo cuối cùng điên cuồng tặng cho thổ địa.

Vô Yên chưa kịp đuổi theo thì một tiếng rít thê lương vang lên.

Cái bóng màu đen kia bất quá chỉ chạy được mấy bước, Tham Lang bên kia chờ đã lâu cuối cùng xuất thủ, trường thương xanh đen đâm thủng sương mù, đem quang mang trắng như tuyết nắm vào lòng bàn tay, hắn cũng biết đoạt thức ăn từ miệng hổ rất đáng sợ, hắn đưa tay đặt lên đầu vai, hung hăng xé rách y phục đen dung hợp với máu thịt, trong nháy mắt mảnh vải rơi xuống liền hóa thành hình dạng lang uy mãnh, đây là bức tranh của chủ thượng, nhưng cũng là sức mạnh chủ thượng ban cho, hắn biết rõ nếu Vô Yên ra tay thì bản thân tuyệt đối không thể chạy thoát, nhưng nếu dùng sức mạnh này đem linh vật (ý chỉ A Ly) đưa tới chủ thượng thì có thể lập tức ly xa nơi này ngàn dặm, hắn nhanh chóng đem linh hồn A Ly nhét vào miệng sói, lập tức nhìn thấy ngân quang lóng lánh phá không mà đến.

Vô Yên ngẩng đầu liền thấy được động tác của Tham Lang, y biết đây là thủ hạ của Quỷ Lam, trước đó vẫn không suy tính nhiều, hiện tại nhìn thấy thì minh bạch Quỷ Lam cũng muốn chen vào một chân, trường kiếm vung lên xuất hiện bên cạnh Tham Lang, lại không nghĩ tới Tham Lang bỗng vọt lên trực tiếp đón kiếm, trường kiếm hãm sâu vào trong da thịt, cự lang màu đen đã biến mất không thấy bóng dáng.

Hết chương 11

Chương 12: Đi Thận Cung

“Ngươi muốn chết?”. Ngón tay trắng bệt của Vô Yên bóp chặt cổ Tham Lang, ấn mạnh hắn vào một cái cây.

Khóe miệng Tham Lang khẽ nhếch, dòng máu đỏ sẫm chảy xuống từ đôi môi tái nhợt, bắt đầu từ sau ót, y phục dính liền với máu thịt đều bị xé rách, lần va chạm này làm cho vô số nhánh cây đâm sâu vào da thịt hắn, hắn không khỏi cảm thấy muốn ngất đi, nhánh cây màu đen phía sau không ngừng điên cuồng kéo dài trong cơ thể hắn, ra sức hấp thu chất dinh dưỡng.

Nếu là bình thường, sự tồn tại của thứ cấp thấp này hắn căn bản không để vào mắt, nhưng bây giờ hắn không có chút khí lực phản kháng _______ một thanh trường kiếm đâm xuyên qua bụng hắn, với thương thế như vậy, nếu là người thường thì có lẽ rất nhanh sẽ chết vì mất máu. Đó là cái chết của hắn khi hắn còn là con người, mà hiện tại cũng không đỡ hơn bao nhiêu. Vết thương trên người thật ra không quan trọng, cái cốt yếu là việc đưa lang hồn đi hầu như đã mang theo linh lực toàn thân hắn, hiện tại ngay cả một ngón tay hắn cũng không cử động được.

“Vương, chính là chỗ này”.

Một viên hỏa diễm nhẹ bay rơi trên ngón tay Vô Yên, Vô Yên liền có cảm giác bỏng rát khiến y không tự chủ thu tay về.

“Ai da, ai da, ta nói này lão hữu, ngươi tùy tiện động vào đồ của Quỷ Lam như vậy thì rất phiền toái đó”. Trên người Đế Hỏa khoác cái áo bành tô đỏ sậm trông như sắp dấy lên hỏa diễm. “Người bạn nhỏ của ngươi chỉ là rơi vào tay Quỷ Lam, cái tên gia khỏa kia tuy có hơi biến thái nhưng vẫn có thể thương lượng”.

Tay Vô Yên nắm chặt, nhìn A Ly bị đem đi trước mặt mình khiến y hầu như mất đi mọi khống chế, tất cả lí trí trong nháy mắt vỡ tan, tựa hồ trước đó cũng từng xảy ra chuyện như vậy, khiến cho y cảm thấy _______ vô lực.

“Đế Hỏa”. Y không quen biết Quỷ Lam, thậm chí cũng chưa từng nói chuyện ______ xuất phát từ thói quen chỉ thích ngây người ở địa bàn của mình, từ khi y bắt đầu có ý thức, ngoại trừ tiện tay giúp đỡ một số tiểu quỷ đi ngang qua, y cũng chỉ đứng đờ ra ở sát mép vực, đây chính là nguyên nhân cho dù y đã trở thành Quỷ Vương nhưng lại không hề có một kẻ thủ hạ.

Mà người y quen thuộc duy nhất ở Quỷ Vực có lẽ chính là Đế Hỏa trước mặt ______ không thể không nói bởi vì tính cách thích rong chơi của Đế Hỏa nên hắn quen biết với rất nhiều người.

“Đừng gọi, đừng gọi, chúng ta đi Thận cung một chuyến”. Đế Hỏa cười híp mắt kéo Vô Yên đi liền, “Ai da da da, hình như đã quên mất cái gì đó rồi? Tiểu Nhất, mang theo tiểu gia khỏa phía sau”.

Nam tử dẫn đường có chút bất đắc dĩ nhìn thân ảnh biến mất ở phía trước, cho tới bây giờ Đế Hỏa vẫn là một người rất lười, ngay cả ban tên cho bọn hắn cũng chỉ là _______ Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ,… Lần lượt theo thứ tự, mặc dù Quỷ Vương ban tên cho hắn thì hắn mới ngưng tụ thành thực thể, dù sao mỗi một Quỷ hồn muốn hóa thực, không có sức mạnh cường đại che chở thì hầu như không thể làm nên chuyện. Tên là một loại ban ân, là vinh quang tối cao _______ thế nhưng cái tên này thực sự không làm hắn vinh quanh nổi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình từng bị nuôi như thú cưng vậy.

Tiểu Nhất tiến lên hái cơ thể Tham Lang từ trên cây xuống, trường kiếm vẫn cắm trên bụng Tham Lang, hắn vừa chạm nhẹ thì nó liền biến thành một trận sương mù rồi biến mất, chỉ là sắc đỏ phía sau lưng người nọ vẫn như cũ kinh người _______ toàn bộ phần lưng như bị đâm đến nát vụn, có rất nhiều cành cây đen cắm rễ bên trong, hắn tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem loài ký sinh này ra khỏi người gia khỏa nọ.

May là phương hướng cơ bản đến Thận cung hắn vẫn có thể nhận ra được, bất quá hoạt thi này nặng quá mức, hắn nâng cơ thể gần như đã bị phá hỏng của Tham Lang, cảm thấy may mắn vì trước đây người ban tên cho mình là Đế Hỏa, so ra, Quỷ Vương Đế Hỏa đối với bọn họ thực sự là quá tốt.


Hoàn chương 12

Chương 13: Điều kiện trao đổi

Bên trong cung điện lộng lẫy im lặng quỷ dị, thảm lót sàn màu đỏ sậm kéo dài về hướng cửa, tựa như Huyết Hà chảy mãi về một nơi xa không biết tên gọi.

Ánh nến hai bên lúc sáng lúc tối, khe khẽ chập chờn, lúc sáng tỏ, lúc tối om, tiết tấu theo trật tự rất kì dị, ở sâu bên trong cung điện, trên cái ghế dài xa hoa chợt xuất hiện một người, người nọ nửa nằm nửa ngồi, hai mắt nửa nhắm nửa hở, tựa như ở nơi đó đã lâu, bên cạnh chân của gã có một con cự lang ngoan ngoãn nằm im không cử động, như thể đã hóa thành tượng đá.

Đột nhiên ánh nến trong điện nhất tề sáng lên, cung điện tối om chợt sáng rực, ngọn lửa của nến nhanh chóng di chuyển, cây nến to dài trong nháy mắt đốt cháy chỉ còn phân nửa.

“Đế Hỏa, chớ có giở mãi những mánh khóe đó nữa”. Giọng nói Quỷ Lam trầm thấp mạnh mẽ, mặc dù nói như vậy nhưng ngữ điệu của gã không hề có bất kì biểu hiện không hài lòng, dù sao gã khó chịu đi nữa thì cũng chả có ảnh hưởng gì đến Đế Hỏa. Thậm chí, khóe môi ẩn dấu trong bóng đêm còn khẽ nhếch lên, mang theo chút tiếu ý nhợt nhạt.

“Gia khỏa Quỷ Lam ngươi vẫn cứ phô trương như thế”. Ngón tay Đế Hỏa vừa chạm liền toát ra một ngọn lửa, âm thanh tách tách vang dội, một chút hỏa tâm trong nháy mắt bùng cháy, tựa như một màn pháo hoa rực rỡ trong cung điện. Có điều mầm lửa kia phóng thích xong pháo hoa nhưng vẫn không biến mất, lơ lửng trong không trung, tiếp tục đốt cháy sáng rực.

“Cái bàn Long Đăng này cũng không tệ lắm, chậc chậc, không biết người nào xúi quẩy bị ngươi đào mộ vậy hả. Bọn họ thật thảm quá đi, khi không chôn chung nhiều thứ tốt như vậy để làm gì… Ngươi xem, bị quỷ khí của ngươi xông vào, phong thủy bố cục có lẽ vô dụng hết cả rồi…”

Khóe miệng Quỷ Lam khẽ giật, gã lựa chọn không nghe, hoàn toàn bỏ qua Đế Hỏa đang lắm mồm. Tầm mắt của gã rơi trên người Vô Yên, ánh mắt mang theo ý tứ dò xét, nhiều hơn cả là sự hiếu kì.

Tuy rằng thời gian hình thành của vị Quỷ Vương Vô Yên này dài hơn so với gã, thế nhưng gã chưa từng thấy qua người này, chiếu theo cái sở thích thích phô trương của gã, mỗi khi có dịp gã sẽ mời những Vương cấp khác đến thưởng thức “tác phẩm mới” của mình, gia khỏa kia (Đế Hỏa) cho dù có được mời hay không, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ở cung điện của gã. Duy chỉ có Vô Yên là gã chưa từng thấy qua _______ bởi vì người này không xuất hiện ở bất cứ yến hội nào được mời, đương nhiên cũng chưa từng mời qua kẻ nào.

Lúc này nhìn ở khoảng cách ngắn, gương mặt xanh xao nhợt nhạt, vừa nhìn là biết đây là hình dạng của quỷ đoản mệnh, thật không rõ đến tột cùng vì sao y có thể trở thành bằng hữu của Đế Hỏa.

Khi gã tung một tinh thể màu xanh biếc trong lòng bàn tay, trên mặt mang theo nụ cười, vốn là nụ cười bình thường, nhưng ở trên mặt gã thì lại có biến hóa kì lạ: “Chỉ là một linh hồn bình thường, vậy mà có thể làm phiền hai vị Quỷ Vương đây ghé thăm, mặt mũi nó còn lớn hơn cả Cô Vương ta nữa”.

“Một linh hồn thông thường cũng chả có ích gì với ngươi, dứt khoát trả lại cho y là được”. Đế Hỏa bĩu môi, “Còn nữa, ngươi cười rất khó coi, dẹp vô đi”.

Ánh mắt sắc bén của Quỷ Lam nhìn Đế Hỏa chằm chằm, niềm hứng thú bộc phát rõ trên mặt: “Quỷ giới khó có được mấy lần dậy sóng, lần này lại kéo vào cả bốn con bán Quỷ Vương, vậy mà ngươi lại nói thứ này chỉ là đồ bình thường?”.

“Rõ phiền phức, vật kia vẫn chưa thành hình, Quỷ Lam ngươi chen vào làm cái gì?”. Đế Hỏa cảm thấy rất đau đầu, tên gia khỏa trước mặt được coi là khó giải quyết nhất.

“Ngươi muốn cái gì?”. Vô Yên đã thu hồi trường kiếm, một thân thanh sam giản dị, vóc dáng cao gầy, đứng ở đó như không tồn tại, lúc này mở miệng, nhưng trong giọng nói không hề có nửa phần lo lắng hay nôn nóng, vẫn chỉ là giọng nói lạnh lùng rõ ràng, mang theo chút mỏi mệt, thế mà khiến cho Quỷ Lam có chút hứng thú.

“Cô Vương muốn ngươi”. Thanh âm trầm thấp mang theo sự trêu đùa, khóe môi Quỷ Lam nhếch lên nụ cười không rõ.


Hết chương 13

Chương 14: Kích động

Sau khi âm thanh trầm thấp của Quỷ Lam tiêu tán, không khí an tĩnh bao trùm cả đại điện.

Đế Hỏa nhướng mi, nhìn Quỷ Lam rồi lại nhìn Vô Yên, bộ dáng như đang xem kịch vui: “Quỷ Lam, con mắt ngươi thật không tệ, không tệ ha ha ha”.

Vẻ mặt Vô Yên không hề có chút biến hóa, vẫn dùng giọng nói chậm rãi như thể đang kể chuyện: “Ngươi không thắng được ta”. Câu nói rất bình thường, không mang ý tứ khiêu khích, tuy nhiên với giọng nói như vậy lại nói lên một sự thật.

Quỷ Lam không hề có tính toán thu lại nụ cười ranh mãnh trên mặt, gã biết thời gian tồn tại của đối phương lâu hơn gã rất nhiều, bất quá như vậy thì sao, gã chưa hề có ý định dùng vũ lực để tranh đua. Cái gã giỏi nhất chính là đùa bỡn lòng người.

“Cô Vương muốn…”. Giọng nói của gã rất lười biếng, cố ý dừng lại một chút, “Ba giọt máu của ngươi”.

Nguyên lai Quỷ Lam lại có chủ ý này, con mắt của Đế Hỏa phát sáng, hắn nói trong lòng, gần đây số đào hoa của Vô Yên quá mức thịnh vượng, quả thật làm cho lão nhân gia đây giật mình. Nghìn năm quỷ thể mới có thể ngưng tụ ra một giọt máu, đây chính là bổn mạng sinh tồn của bọn họ, ba nghìn năm tu vi đổi lấy một tên tiểu quỷ, tên Quỷ Vương nào có não nhỏ như quả nho mới có thể đồng ý cái chuyện này.

Hắn đưa bàn tay vỗ vỗ vào vai Vô Yên: “Chẳng qua chỉ là một tên tiểu quỷ thôi mà, ngươi không cần phải…”.

Vô Yên không hề để ý đến động tác của Đế Hỏa, y suy ngẫm một lát rồi lên tiếng: “Được”.

Nhất thời yên lặng.

Trong đại điện chỉ còn âm thanh “tách, tách” của hỏa diễm.

“Ha ha ha, thẳng thắn lắm, Cô Vương thích”. Quỷ Lam là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, chính gã cũng không ngờ đối phương lại có thể dứt khoát đồng ý điều kiện trao đổi.

“Vô Yên, ngươi điên rồi sao?”. Vẻ mặt hiền hòa của Đế Hỏa lập tức xuất hiện hàn ý, tới bây giờ hắn vẫn xem việc Vô Yên đạm bạc nay lại nóng ruột nóng gan là một thú vui, nhưng mất nửa tu vi cho một tên gia khỏa không rõ lai lịch như vậy, hắn không khỏi lo lắng cho hảo hữu.

“Ta có điều kiện đi kèm”. Giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang lên, thần sắc trên mặt Vô Yên mang theo sự quyết đoán, lần này xem ra sự mệt mỏi trên gương mặt y cứ ngỡ cho dù có ngàn năm trôi qua vẫn không thể thay đổi nay đã biến mất, con ngươi màu đen lấp lánh ánh sáng.

“Ta muốn ngươi giúp ta trợ cậu ấy hồi hồn”.

Trong chốc lát thần tình Vô Yên biến hóa cũng làm cho Đế Hỏa ngây người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ này của Vô Yên, nếu nói bình thường Vô Yên như một ngọn nến cháy lười biếng, ngọn nến yếu ớt và uể oải, lúc này lại đột nhiên bùng cháy, ánh lửa kia có một loại quyết tuyệt đốt cháy bản thân.

“Không có khả năng”. Quỷ Lam không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt điều kiện này, gã có thể cảm nhận rõ rệt linh hồn trong tay đã thoát khỏi phạm vi sinh hồn, hiện tại đã là trạng thái bán quỷ. Cho dù thân thể của đối phương vẫn còn, nhưng dưới tình huống này muốn hồi hồn thì căn bản là chuyện không thể.

“Ta sẽ biến linh thể cậu ta trở lại trạng thái ban đầu”. Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt, ánh mắt của Quỷ Lam và Đế Hỏa liền nhìn chòng chọc vào y không hề di chuyển.

“Lão hữu, nghìn vạn lần không nên kích động…”. Biểu tình trên mặt Đế Hỏa vô cùng khó coi, “Dù sao ngươi cũng đừng tin lời ta đã nói, lúc chúng ta trở thành quỷ, tên tiểu tử này còn không biết đang chơi đùa ở chỗ nào nữa là”.

Ánh mắt Quỷ Lam trong nháy mắt sáng quắc, đây là lần đầu tiên gã biết hóa ra ở Quỷ Vực còn có một gia khỏa thú vị thế này.

“Nếu ngươi nói vậy thì Cô Vương có thể giúp một tay”.

“Quỷ Lam, ngươi đừng gây thêm rắc rối”. Hắn trừng Quỷ Lam một cái, sau đó quay qua nói với Vô Yên: “Ta sẽ không giúp ngươi, ngươi dẹp cái suy nghĩ này đi”.


Hết chương 14

Chương 15: Chấp niệm

“Đế Hỏa”, giọng nói Vô Yên có phần bất đắc dĩ, chuyện này xác thực không phải Quỷ Vương thì không thể làm được, nếu Đế Hỏa không chịu giúp thì thật sự y không biết đi tìm con quỷ nào hỗ trợ.

“Đế Hỏa, giúp ta”.

“Lão hữu, ngươi để đầu óc ta thanh tĩnh chút đi, đưa tiểu gia khỏa kia vào luân hồi, ngươi làm vậy là đủ rồi”.

Vô Yên chậm rãi lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi không nói thành lời.

“Cậu ta căn bản không vào được luân hồi”.

Từ lúc thấy A Ly vùng vẫy thoát khỏi đường luân hồi, y đã hiểu chấp niệm của cậu ấy quá mạnh mẽ đến mức khiến y cảm thấy chói mắt.

“Hơn nữa…lão hữu ngươi hiểu rõ ta mà”.

Hiểu rằng một khi y đã chấp nhất với một việc nào đó thì vĩnh viễn không thể cải biến.

Thanh âm Vô Yên lạnh lùng thanh thanh, chậm rãi chảy xuôi trong hắc ám yên tĩnh.

“Hiểu rõ nên để ngươi hồn phi phách tán sao”. Trong nháy mắt, một ngọn lửa sáng ngời dấy lên trong không gian tối om, chiếu sáng gương mặt ôn hòa lại vô cùng bi thương của Đế Hỏa.

Cho tới bây giờ hắn hiểu rất rõ người bạn tốt này, không tranh cũng không thưởng, hoàn toàn không có lệ khí của một con quỷ, cùng với tính tình cực kì đạm bạc như vậy, hắn thậm chí đã vô số lần hoài nghi rằng đến tột cùng Vô Yên chẳng phải là một Quỷ Vương.

Việc này là thứ không thể làm giả.

Quỷ vốn là thể tập hợp chấp niệm cùng oán niệm, song với tính tình như vậy cuối cùng y chưa từng vào luân hồi đạo, mà trở thành Quỷ chi vương giả của toàn bộ lệ quỷ.

Ngay từ đầu bởi vì hiếu kỳ nên mới tiếp cận y, hắn muốn nhìn xem Quỷ Vương mới tới là kẻ như thế nào.

Nhưng đã mấy ngàn năm trôi qua, tính cách đạm bạc đã gắn liền với y. Một tiếng hảo hữu cũng từ từ xác định rõ ràng, chứ không phải lời nói nhảm thuận miệng thốt ra nữa.

Mắt Đế Hỏa chậm rãi híp thành một đường thẳng, thậm chí trên mặt của hắn còn xuất hiện một ít sương mù đen.

“Quỷ Lam, phá hủy linh hồn đó đi”.

Âm thanh giọng nói hắn như một đường thẳng không có thăng trầm, so với giọng nói thường ngày tựa hồ không có sự khác biệt nào, giọng nói cũng vô cùng lạnh giá.

Khóe môi Quỷ Lam giương lên thật cao, thật không nghĩ tới trong trận giao chiến này, gã có thể thu được bao nhiêu thứ tốt.

“Đế Hỏa”. Trong giọng nói của Vô Yên có chút bất đắc dĩ, y cũng không muốn như vậy, nhưng khi y phiêu bạt mấy nghìn năm, y chẳng bao giờ cảm giác được sự liên hệ kì quái thế này, không bắt được cảm giác này đến từ đâu, đây không phải động tâm, chỉ là muốn nhanh chóng thỏa mãn mọi nguyện vọng của đối phương mà thôi.

Cái này có thể là một phần nhân quả còn thiếu lúc còn sống của y.

Hôm nay, y lại nghĩ đến phần nhân quả này, hoặc giả còn có nguyên nhân trọng yếu hơn…

Là tâm tư của y.

“Đây là lần đầu tiên ta cảm giác được sự tồn tại của bản thân”.

Bởi vì A Ly xuất hiện, tâm tình nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thể thay đổi) của y đã bị lay động, trong lòng y có ham muốn.

Y đã sớm muốn biết, không có bất kỳ ham muốn, không có bất kỳ chấp niệm, đến tột cùng y tồn tại là vì cái gì?

Muôn hình vạn trạng, trong mấy ngàn năm nay, y đã nhìn thấy vô số Quỷ hồn ra đời, tan biến…

Đó là sinh vật có cấp thấp nhất, cũng có d*c v*ng cực kì mãnh liệt, có lẽ nên nói là không cam lòng, chỉ có hồn phách như vậy mới có thể thoát khỏi đường luân hồi, đi tới chỗ này.

Nhưng y là người đứng trên đỉnh thế giới này, lại không hề có một tí chấp niệm.

Lúc này, đôi mắt đen nhánh của Vô Yên nhìn chằm chằm Đế Hỏa, đôi môi giật giật, khóe môi cứng ngắc kéo lên, cứng ngắc mỉm cười mang theo một loại kỳ vọng xuất phát từ nội tâm.

“Hảo hữu, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta”.

Trên người Đế Hỏa bốc lên hỏa diễm uốn éo trong không gian im lặng, tầm mắt của hắn rơi trên mặt Vô Yên hồi lâu, rồi chuyển hướng sang Quỷ Lam.

Quỷ Lam nhướng mày, khóe miệng vung lên nụ cười đắc ý, một tinh thể màu xanh biếc nằm yên lặng trong lòng bàn tay: “Đế Hỏa, nếu như muốn, cái giá cao nhất ngươi trả là bao nhiêu đây?”.

Đường nhìn Đế Hỏa rơi vào tinh thể màu xanh biếc đó rất lâu nhưng hắn vẫn không nói lời nào.

Bên trong đại điện rất yên tĩnh, tựa như không khí đã ngưng tụ, không có dấu hiệu chuyển động.

Quỷ Lam híp mắt đang muốn nói, đột nhiên trên mặt nổi lên tiếu ý: “Bảo bối của ta trở về rồi”.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của gã vạch một vạch trên không trung, lập tức hiện lên một vết mực màu đen, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.

Tiểu Nhất còn khiêng Tham Lam trên vai, khi vừa bước vào Thần cung, lập tức có một sức mạnh kinh khủng phong tỏa hắn. Trong thời gian một cái chớp mắt, hắn xuất hiện tại đây, dừng lại giữa không trung, song có điều chỉ chốc lát liền rơi mạnh xuống đất, chết tiệt, gia khỏa trên người quá nặng, nếu như không phải hắn không có thực thể thì thiếu chút nữa bị đè gãy xương luôn rồi.

Bầu không khí bên trong vô cùng áp lực, hắn nhanh chóng buông Tham Lang ra, cẩn thận đi tới bên cạnh Đế Hỏa, đương nhiên là giữ một khoảng cách lớn, gia khỏa nào lại cả gan chọc cho Quỷ vương Đế Hỏa tức giận thế này… Nhìn minh diễm hừng hực trên người Vương, hắn vẫn nên cẩn thận không khéo lại bị dính vào.

Hắn ngoan ngoãn tìm một góc an tĩnh đứng ngay ngắn, cúi đầu không nhúc nhích giả bộ mình không tồn tại.

Ta rất biết điều, ta không có ở đây, Vương nghìn vạn lần chớ có kiếm ta…


Hết chương 15