Quỷ Huyết: 6 → 10

Chương 6: Âm thanh

Lúc tỉnh lại, A Ly cảm thấy đầu hơi choáng váng, cậu dùng tay xoa bóp đỉnh đầu, trong đầu hình như xuất hiện một cái bóng mơ hồ, trong khung cảnh mưa phùn trắng xóa, chỉ có gương mặt mơ hồ của người kia, nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể thấy rõ bộ dáng tươi cười vô cùng chói lọi, vô cùng ấm áp.

Cậu chìa tay tới phía trước nhưng không bắt được gì, trong đầu rối tung, có người cười, có người nói, nhưng cậu không nghe được gì cả.

Cậu mở to mắt nhìn xung quanh, hơn nửa ngày cuối cùng cũng thấy rõ.

Vẫn là căn phòng kia, cậu nằm trên một cái ghế dựa, tựa hồ là chỗ Đế Hỏa nằm khi nãy.

Hỏa lò trước mặt đã tắt, ngọn đèn dầu giữa phòng nhẹ nhàng lay động, phát ra tia sáng màu vàng, chiếu sáng khắp cả căn phòng.

Cậu vừa mở mắt thì đã thấy gương mặt tươi cười của Đế Hỏa, phần quai hàm của Đế Lửa rất nhỏ, gương mặt có chút phúng phính của trẻ con, phối với nụ cười thường treo trên mặt, thực sự rất khó khiến người khác sinh ra ác cảm.

“Tỉnh rồi sao?”.

A Ly gật đầu, có chút mờ mịt nhìn về phía cửa, cuối cùng cũng mở miệng: “Có thể đưa tôi trở về không?”.

Cậu há miệng, phát hiện không có âm thanh phát ra.

Đế Hỏa không hề nghe được câu hỏi của cậu, bản thân hắn đang bận rộn, trong tay hắn cầm một cái chén nhỏ, bên trong là mấy chiếc lá có hình dáng rất lạ, thỉnh thoảng hắn lại thêm vào một ít đồ thất loạn bát tao, rồi sau đó mới dùng một cái chày gỗ nhỏ giã nhuyễn.

Cậu nhớ lại chuyện lúc nãy? A Ly nghĩ, giọng nói của mình đâu rồi?

Nhưng mình nhất định phải quay trở về, cậu nhanh chóng bay tới bên cạnh Đế Hỏa rồi kéo lấy quần áo của hắn: “Giúp tôi một chút”.

“Xèo” một tiếng, ngón tay của cậu bốc khói đen, đau quá, trong nháy mắt cả linh hồn đều có cảm giác sôi sục.

“Ôi chao, anh bạn nhỏ, cậu nên ngoan ngoãn ngồi im đi, đừng lộn xộn”. Đế Hỏa nhanh chóng thu hồi hỏa diễm xung quanh người, nếu hắn phát hiện chậm hơn một chút, con tiểu quỷ này phỏng chừng đã hồn phi phách tán rồi. Ôi trời, yêu cầu của Vô Yên, hắn nên lo liệu làm sao mới tốt đây.

A Ly lo lắng chỉ chỉ vào cổ họng mình, tôi không thể nói chuyện, miệng của cậu miêu tả từng âm tiết.

“Quỷ khí Vô Yên cho cậu tiêu tan gần hết rồi”. Đế Hỏa nhìn cơ thể trong suốt của A Ly, vừa đụng một cái lại mất thêm nhiều hơn, e rằng thực thể cũng không duy trì được, hắn nở nụ cười rồi nghiêng đầu tới gần, hắn đặt lên môi mình lên môi A Ly rồi thổi qua một luồng quỷ khí.

Không khí lạnh như băng theo cổ họng di chuyển xuống bên dưới, “Khụ khụ”, A Ly vội vàng đẩy Đế Hỏa ra rồi thở hổn hển, lạnh quá, cả người lạnh đến đóng băng khiến cho toàn thân đều đau đớn, giống như cả người để trần bị ném vào trong băng thiên tuyết địa vậy, toàn thân bị gió rét thấu xương gặm nhắm, A Ly ôm người cuộn tròn.

Một cánh tay kéo lấy cậu, nhiệt độ ấm áp truyền tới từ bàn tay đó, cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, cậu mừng rỡ kêu lên “Vô Yên”, lúc này cậu mới phát hiện mình đã có thể phát ra âm thanh, tuy rằng rất yếu ớt.

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài cơ thể A Ly đã ngừng đóng băng.

“Đừng làm bậy”. Vô Yên buông tay cậu ra, con ngươi đen nhanh nhìn sang Đế Hỏa.

“Lão hữu, ngươi muốn nói cái gì?”. Môi Đế Hỏa ấn giấu nét cười, bất quá chỉ là độ khẩu quỷ khí thôi mà, trước giờ hắn chưa từng thấy qua bộ dáng trách móc của vị lão hữu này. “Ôi ôi ôi, chẳng lẽ ngươi tức giận là vì ta hôn người yêu bé nhỏ của ngươi hả?”.

“Cậu ấy không chịu nổi quỷ khí của ngươi”. Giọng nói Vô Yên vẫn luôn nhàn nhạt như vậy, tựa hồ chỉ đang thuật lại sự thật. Nhưng chỉ mình y biết, khi y vừa bước vào cửa, nhìn thấy A Ly đang thống khổ giãy dụa, tim y tựa như bị bóp nghẹn, y cảm giác rằng từ sau khi A Ly tỉnh lại, mỗi khi trở về y đều không tự chủ tăng nhanh tốc độ.

Khi tiến vào nhìn thấy hình ảnh đó thì y cũng biết bất quá Đế Hỏa chỉ vui đùa chút thôi, vì thế y không để ý, nhưng cái y khổ não chính là hình ảnh kia không ngừng xuất hiện trong đầu y, cuối cùng khiến y không tự chủ mà liên tưởng tới hai từ “người yêu”, những điều không nên nghĩ thì cũng đã nghĩ xong, cậu ta với mình không có quan hệ.

Hà tất cứ bướng bỉnh không chịu buông tay, đáy lòng Vô Yên không khỏi ngầm cười khổ.

Hết chương 6

Chương 7: Luân hồi thất bại

.

Con vịt chết mà còn mạnh miệng, Đế Hỏa trong lòng len lén nở nụ cười, đương nhiên hắn sẽ không đi đâm chọt nữa, dù sao nhìn bộ dáng sầu não của vị lão hữu này cũng vô cùng thoải mái.

Đúng vậy, tiểu quỷ này dĩ nhiên không giống với Đế Hỏa hắn. Đế Hỏa mở tay ra, Vô Yên nói: “Cầm lấy”.

Một cái bình ngọc trong suốt được đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Là đồ tốt nha lão hữu, ngươi dám cất giấu đồ tốt như vậy mà không thèm chia cho ta? Ngươi thật quá tồi tệ”.

Đế Hỏa quơ quơ vật cầm trong tay, Huyền Minh chi tuyền, có hiệu quả cực tốt đối với linh thể, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần một bình nhỏ đã là thánh vật bảo mệnh, bất luận thương thế nghiêm trọng đến đâu, sau khi sử dụng thì trong thời gian ngắn có thể bảo trì linh thể không bị tiêu tán, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho bọn hắn tìm ra phương pháp tự cứu bản thân.

“Lão hữu, ngươi đem thánh dược cứu mạng cho người bạn nhỏ này dùng, bản thân ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm”. Đế Hỏa trừng mắt nhìn, đề cao giọng, hiển nhiên là cố ý nói cho A Ly nghe.

Vô Yên nhíu mày, bọn họ là quỷ, hầu như không có cơ hội sẽ bị thương. Cũng bởi thế, tuy rằng vật phẩm này vô cùng trân quý nhưng y cũng chỉ đặt ở động phủ của mình để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Vô Yên vỗ vỗ đầu A Ly, giọng nói nhu hòa: “Đế Hỏa nói đùa thôi, vật này đối với ta vô dụng” .

Lập tức y quay đầu nhìn Đế Hỏa, tròng mắt đen nhánh không chút gợn sóng, rõ ràng cho thấy ý tứ đừng nên nói nhảm nữa.

“Bắt đầu đi”.

“Ta nói này, ngươi thật sự không cân nhắc lại sao? Làm quỷ so với làm người thì cũng không có gì không tốt”.

“Đế Hỏa”.

“Ôi trời, khó có được một cặp đẹp đôi vậy mà, thực sự quá đáng tiếc”. Đáng tiếc ta chưa chơi đùa đủ, Để Hỏa thở dài, nhét đại bình ngọc vào trong ngực rồi đi ra phía sau nhà, “Lão hữu, nếu hối hận thì còn kịp lên tiếng đó”.

A Ly nhìn Vô Yên, bọn họ đang nói cái gì? Cậu nghe không hiểu, người yêu gì chứ? Còn nữa, hình như vật vừa rồi rất quan trọng?

“Không cần suy nghĩ nhiều”. Vô Yên nhẹ nhàng xoa xoa mặt A Ly, mang theo cậu ra ngoài, Đế Hỏa, ý tốt của ngươi ta nhận, mặc dù là duyên phận kiếp trước, nhưng đối với A Ly mà nói, kí ức và ràng buộc đều không tồn tại, cần gì phải liên lụy cậu ấy.

Phía sau gian nhà là một mảnh đất trống mênh mông, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không có, Đế Hỏa đem bột phấn thảo diệp rắc ở giữa sân.

Theo động tác khẽ búng ngón tay của Đế Hỏa, bột phấn thảo diệp phát sáng, tụ thành một trận pháp hình tròn ở giữa.

Vô Yên ở phía sau nhẹ nhàng đẩy A Ly, A Ly thuận theo lực đạo bay vào chính giữa vòng tròn.

Muốn đưa tôi trở về sao? A Ly nghĩ thầm, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Yên.

Trên gương mặt tái nhợt của Vô Yên nở nụ cười mệt mỏi, y nhẹ nhàng gật đầu, đưa cậu trở lại, bất quá không phải dương thế mà là đường luân hồi.

A Ly thấy động tác của Vô Yên thì liền yên tâm, thật tốt quá, cậu phải suy nghĩ kĩ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì không ngừng thúc giục cậu phải quay về đây?

Để Hỏa vung tay ném bình ngọc lên không trung, miệng bình nghiêng trên đỉnh đầu A Ly, dịch thể lóng lánh chậm rãi chảy xuống. Tay của Đế Hỏa biến hóa lần nữa, một tia hỏa quang bắn về phía dịch thể, dịch thể liền biến thành một đám sương mù, bao bọc toàn thân A Ly.

Hiện tại hắn phải đưa A Ly trở về đường luân hồi lần nữa, nhưng không có xiềng xích của Vô Thường dẫn đường, linh hồn rất dễ lạc mất phương hướng mà rơi vào con đường gió âm không ngừng thổi quanh năm, hắn chỉ có thể dùng nước suối này bảo vệ A Ly, tùy thời chữa trị vết thương trên người cậu ta.

Vòng sáng trên mặt đất càng lúc càng rực rỡ, chung quanh vang lên tiếng nỉ non kì dị, A Ly phát hiện xung quanh mình tối đen, trước mặt chỉ có một đường sáng kéo dài.

“Người bạn nhỏ, đi về phía có ánh sáng”. Thanh âm Đế Hỏa vang lên, thế nhưng A Ly nhìn quanh thì không thấy bất cứ người nào.

Đi thôi, cậu nghĩ thầm, cậu từng bước đi về phía trước, bước chân hình như càng lúc càng nhẹ, bên tai không ngừng vang lên tiếng nỉ non mơ hồ, càng đi thì càng nghe rõ.

“Buông xuống, buông xuống, nhân quả kiếp trước hãy buông xuống hết”.

Đầu của cậu lại bắt đầu đau đớn, có thể không quên được không, cậu không thể quên, cậu phải nhớ lại.

Phảng phất có một sợi dây kéo chặt lấy cậu, hai đầu dây ra sức kéo cậu đi.

Vù vù, mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, ánh sáng đột nhiên theo gió tiêu tán, “Ầm”, tiếng khói lửa nở rộ trên không trung.

Đột nhiên sắc mặt Đế Hỏa tái nhợt, một dòng máu đen chảy dọc theo khóe miệng hắn.

“Đế Hỏa”.

Hết chương 7


Tác giả nói: Vì sao ta đột nhiên cảm thấy Đế Hỏa và Vô Yên mới là một đôi…

Chương 8. Biến mất

.

Ánh sáng vỡ vụn ôm trọn linh hồn A Ly, thân ảnh A Ly càng lúc càng nhạt nhòa, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Môi Vô Yên giật giật, chung quy vẫn không thốt ra lời nào, bàn tay nâng lên lại buông xuống, gương mặt tái nhợt của y lộ ra nụ cười khẽ, đó mới là chốn về tốt nhất của cậu ấy, nhưng nụ cười kia không giấu được nỗi cô đơn không nói nên lời.

Trong tay Đế Hỏa tựa hồ cầm lấy một sợi dây ánh sánh mỏng manh, đó là ký hiệu dẫn A Ly quay về.

Đột nhiên một trận cuồng phong thổi tới, ánh sáng trong tay Đế Hỏa bỗng nhiên nổ tung, trong nháy mắt máu tươi văng đầy cả hai tay, vẻ tái nhợt chưa bao giờ thấy xuất hiện trên mặt Đế Hỏa.

“Đế Hỏa”. Vô Yên kinh hãi kêu lên, y không chỉ lo lắng cho Đế Hỏa, y càng lo lắng cho linh hồn đã biến mất kia.

Cả người Đế Hỏa lung lay, trong nháy mắt vô lực ngã về phía sau, Vô Yên bước đến đỡ lấy hắn.

“Lão hữu, lần này thảm rồi”. Vết máu bên mép Đế Hỏa rất nhanh đã biến mất, nụ cười thường thấy lúc này cũng đã xuất hiện, hắn chậm rãi hít một hơi sâu rồi đẩy Vô Yên ra, thân thể cuối cùng cũng đứng yên vững vàng.

“Cậu ta tự chạy khỏi đường luân hồi rồi, ngươi tốt nhất mau đi tìm cậu ta đi”. Hắn dừng một chút, “Linh thể cậu ta dính đầy Huyền Minh chi tuyền”.

Sắc mặt Vô Yên càng thêm tái nhợt, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đế Hỏa xoa nhẹ bàn tay của mình, từng miệng vết thương rất nhanh đã biến mất, hắn chẳng qua chỉ bị phép thuật phản phệ một chút, cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng A Ly mới thực sự nguy hiểm, hắn không biết người thoát khỏi đường luân hồi sẽ xuất hiện ở xó xỉnh nào tại Quỷ vực, linh khí toàn thân ở trong Quỷ nhãn, cho dù Huyền Minh chi tuyền có hoạt động, sợ rằng linh hồn vừa xuất hiện cũng sẽ bị ăn mòn toàn bộ.

“Ai da, phiền toái rồi”. Nếu là người bình thường cũng không tính, nay lại chính là bảo bối trong lòng Vô Yên. Đế Hỏa rốt cuộc cảm thấy có hơi nhức đầu, đầu ngón tay của hắn bắn ra hỏa quang, chỉ trong chốc lát liền có vài bóng đen xuất hiện xung quanh.

“Vương có gì phân phó?”. Gã cầm đầu quỳ một chân trên đất kính cẩn hỏi, Đế Hỏa mặc dù là một trong năm vị Quỷ Vương nhưng lại không hề quản sự hay lười làm việc, vì thế rất ít khi triệu tập bọn họ đi làm việc, cho nên mỗi lần bọn họ được triệu tập nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

“Tìm kiếm một tân quỷ trên người dính Huyền Minh chi tuyền, nhanh chóng đưa cậu ta đến chỗ ta”. Đế Hỏa suy nghĩ rồi lại thêm một câu, “Người nào đụng vào cậu ta liền đem đi luyện hỏa cho ta”.

Gã cầm đầu không khỏi sửng sốt, là Huyền Minh chi tuyền, chính gã cũng có d*c v*ng chiếm đoạt riêng, nhưng nếu gây họa trước mặt vị Quỷ Vương này, chỉ sợ ngay cả tư cách hồn phi phách tán gã cũng không có.

“Vâng”. Gã kính cẩn lên tiếng, mấy bóng đen xung quanh nhanh chóng biến mất.

Mệnh lệnh được truyền đạt, Quỷ vực an tĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen nhanh chóng bay đi bốn phương tám hướng.


Hết chương 8

Chương 9: Quỷ Lam

Ánh lửa ma trơi xanh biếc bồng bềnh lơ lửng, vô số chạc cây màu đen kết thành hình dạng lưới tạo thành một cái kén ở trung tâm, ở chính giữa có một thứ gì đó đang chậm rãi phập phồng, giống như tiếng hô hấp của sinh vật.

Xung quanh rất yên lặng, ngoại trừ âm thanh từa tựa như tiếng hít thở kia, xa xa các hồn thể trong suốt bay lơ lửng chen chúc thành từng đám, có một đôi mắt nhìn về phía bên này nhưng lại không dám đến gần.

Bỗng nhiên có cái gì đó phá vỡ sự yên tĩnh, vô số chạc cây cấp tốc lắc lư, điên cuồng duỗi dài tới bốn phía.

Những linh thể xung quanh lộ vẻ hoảng sợ, bọn chúng điên cuồng tháo chạy ra xa, chậm một chút liền bị chạm vào nhánh cây rồi tiêu tán, giống như bọt khí vỡ tan không lưu lại dấu vết nào.

Trong không khi xuất hiện từng tầng gợn sóng, lấy nơi này làm trung tâm, từng vòng khuyếch tán ra phía ngoài.

Một tòa cung điện lộng lẫy nguy nga, thảm lót sàn được làm từ loại gấm thượng hạng, ngọc trai vàng Nam Hải treo trên tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chính giữa có đặt một long ỷ hoa lệ tinh xảo, đầu rồng ngẩng cao làm thành hai bên tay vịn, miệng rồng ngậm viên ngọc trai có kích cỡ như quả trứng gà, phía trước đặt một cái bàn dài làm từ gỗ trầm hương, trên mặt bàn được chạm trổ những đường vân mây tinh tế.

Trên bàn rất trống trải, chỉ có một nghiên mực và một ngọn bút lang hào với một cơ thể sinh động.

Một người nam tử đang nằm úp sấp trên bàn, mái tóc dài che lại một bên gương mặt, chỉ lộ ra phần lưng nhẵn bóng.

Màu mực đen nhánh phía trên da thịt trắng ngần toát ra vẻ yêu diễm, đó là một con ác lang hung mãnh, miệng lang rộng mở để lộ hàm răng trắng tinh, lang trảo sắc nhọn bám chặt trên vai, ấn sâu vào trong da thịt, từng giọt máu rỉ ra, màu đỏ xác thực là máu thật, tựa như bờ vai người kia thực sự bị móng vuốt của ác lang trong bức họa đâm xuyên qua.

Bàn tay cầm bút vô cùng vững vàng, nhấc bút rồi hạ bút, phác họa lên tác phẩm của mình.

Ngòi bút quét qua, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng nhưng có thể thấy cơ thể người kia không kìm được run rẩy, cho dù thế hắn trăm triệu lần không dám cử động tí ti nào, ngay cả rung động thật nhỏ cũng không dám, nếu như vì hắn mà tác phẩm “Họa Chỉ” của chủ thượng bị hủy, tuy rằng chủ thượng sẽ không tùy ý phá hủy hoạt thi của bọn họ nhưng hắn sợ chủ thượng sẽ không bao giờ sử dụng mình lần nữa. Lúc này hắn không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì mình không phải là người sống, bằng không với một thân mồ hôi lạnh cũng đã đủ hủy đi bức họa của chủ thượng.

“A?”. Thanh âm phát ra từ chủ nhân của ngòi bút, nam tử mặc long bào màu đen nạm vàng, mỗi một nét uốn lượn của hoa văn tinh tế không gì sánh được, trên đầu đội một cái quan hoa lệ, phía trước là một hàng ngọc châu, trên đỉnh được khảm hình rồng kim sắc vô cùng phức tạp.

Bên dưới hoàng quan là gương mặt tựa như điêu khắc, ngũ quan vô cùng rõ ràng thâm sâu, giọng nói có chút trầm thấp, tràn đầy hơi thở nam tính.

Gã dừng bút nhìn ánh trăng chuyển bạc, tựa hồ gã vừa mới cảm nhận được khí tức của hai Quỷ Vương đang cấp tốc tản ra ở Quỷ vực, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất thú vị, Đế Hỏa và Vô Yên, còn có một tiểu gia khỏa mới ra đời.

Gã cúi đầu nhìn tác phẩm của mình, ác lang uy vũ ngay tức khắc lẫm liệt hiện ra trước mắt gã, trong đôi mắt màu trắng còn thiếu một chút xanh, gã nháy mắt một cái, hai đóm lửa xanh biếc nhẹ nhàng bay vào lang nhãn.

Tư vị khi âm hỏa tiến vào cơ thể khiến cho người nằm sấp bấu chặt móng tay vào bàn, cơ thể run rẩy không ngừng nhưng không hề phát ra chút âm thanh.

Bất quá chỉ trong chốc lát, ngay khi ngọn lửa đốt trụi lang nhãn, bức tranh trong nháy mắt trở nên sống động, bộ lông của ác lang vô cùng rõ rệt, trông giống như con cự lang vừa đứng lên túm lấy con mồi dưới thân, miệng lang tiếp cận động mạch cổ, hàm răng trắng tinh kề sát mạch máu, chỉ thiếu chút nữa là cắn xuống.

“Tham Lang”.

Lệnh vừa được ra, người nằm trên bàn cẩn thận lui xuống rồi quỳ gối phía trước, ẩn dấu dưới mái tóc đen là tướng mạo thượng phẩm, sóng mũi cao, lông mày đen, đôi mắt thâm thúy, hơi thở tràn đầy nam tính vô cùng phù hợp với khí thế của ác lang.

“Tham Lang, đi xem đã xảy ra chuyện gì”.

“Vâng”. Màn sương mù đen di chuyển trên thân người đang quỳ, nhanh chóng hóa thành một cái áo dài đen bó sát người, che kín từ đầu đến chân.


Hết chương 9

Chương 10: Cướp đoạt

Nơi này là một đầm lầy tối đen, khí độc cuồn cuộn bốc lên bọt khí, òng ọc chảy ra từ trong đất, “bụp” một tiếng rồi biến mất, phía trên sương mù nồng nặc bủa vây bốn phía, sương mù chậm rãi di động, mãi mãi trường tồn.

Nhưng vào hôm nay quy luật này lại bị phá vỡ, luồng không khí chậm rãi lưu động bỗng nhiên lại dồn dập, tựa như có một viên đá bị quăng vào mặt hồ yên tĩnh tạo nên vô số gợn sóng.

Xuất hiện … ở nơi nào!

Từng tầng không khí nhanh chóng khuếch tán, những linh thể xung quanh đầm lầy phát ra tiếng kêu the thé, những linh hồn vô thức vọt chạy đi theo bản năng.

Một thân ảnh phát sáng đột ngột xuất hiện trên không trung, toàn thân được bao bọc bởi ánh sáng xanh biếc.

Đau quá…

A Ly cúi đầu rên rỉ, cậu chỉ nhớ hình như có thứ gì đó kéo căng trong người cậu, đột nhiên đứt lìa, sau đó bản thân mất đi ý thức. Đây là đâu? Cậu tò mò nhìn xung quanh, là một bãi cỏ tạp nham, ở xung quanh chỗ cậu nằm là mấy tảng đá có hình thù kỳ quái.

Ở nơi nào! Ở nơi nào!

Tâm trạng hưng phấn truyền thật nhanh trong không trung, chỉ trong chốc lát, vô số bóng đen vây quanh cả ao đầm.

Đôi mắt đỏ tươi như mắt sói gắt gao nhìn A Ly, quỷ ảnh vặn vẹo không ngừng tự mình hóa thành đủ loại hình dáng, càng tụ càng nhiều bên ngoài vòng tròn, từng tầng chằng chịt xếp chồng lên nhau.

Hương thơm quá mê người… Ăn sống nó… Ăn sống nó…

Khí tức âm lãnh tràn ngập trong không khí, một loạt ánh mắt tham lam tàn bạo mang theo hơi thở điên cuồng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Đám quỷ ảnh chen chúc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cử động của A Ly, nhưng không ai dám tiến lên trước, tựa hồ bọn chúng đang chờ đợi gì đó.

A Ly không kiềm được ôm lấy cánh tay mình, thật đáng sợ, mỗi một ánh mắt kia đều như muốn đem cậu gặm nhắm hàng triệu lần.

Nhưng vì sao tất cả đều bất động? _______ đáp án rất nhanh sẽ xuất hiện.

Từng vệt bóng màu đen đột ngột vọt lên từ ao đầm, sấm chớp ầm ầm quét một vòng qua những quỷ ảnh xung quanh.

Cùng với tiếng thét thê lương, từng đám quỷ ảnh lần lượt tháo chạy về bốn phương tám hướng.

Vô số bóng đen như dây leo quấn lên người A Ly, di chuyển đan dệt từ trên xuống dưới, rất nhanh đã tạo thành một cái kén màu đen to lớn.

Rất nhiều quỷ thể phát ra tiếng gào thét không cam lòng, vài con quỷ cậy mạnh nán lại không chịu rời đi, bọn nó lén lút dừng lại gần đó, thuận tay bắt lấy những đồng bạn yếu ớt rồi cắn nuốt để phát tiết d*c v*ng của bản thân cùng với ________ sự sợ hãi, cá lớn nuốt cá bé vốn là đạo lí của thế giới này, nhưng bọn nó cũng không phải không có cơ hội chiếm lấy tiện nghi, đục nước béo cò cũng là một phương thức sinh tồn.

Một thân ảnh cường tráng yên lặng đáp xuống, mũi giày màu đen chạm trên mặt đầm lầy, thậm chí không gây ra chút gợn sóng. Bộ quần áo bó sát màu đen đã mô tả được vóc dáng phi phàm của người mặc, cơ thể săn chắc, đường nét cơ bắp ẩn chứa sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mái tóc phía trước trán khe khẽ lay động theo gió, không giấu được đôi mắt mang đầy tính xâm lược, hỏa quang âm u thiêu đốt, đường nhìn chỉ dừng ở cái kén màu đen trong một khắc, người đã nhanh nhẹn nhảy lên, bàn tay trắng noãn vừa nhấc, một cây thương màu xanh đen ngưng tụ giữa không trung, Tham Lang thuận thế nắm chặt lấy, lao tới phía trước cắm mũi thương vào chỗ liên kết của dây leo màu đen.

“Giao cậu ta ra đây”. Thanh âm trầm thấp mang theo thái độ không thể khước từ, lực đạo trên cổ tay tăng thêm mấy phần, vô số dây leo bị cắt thành những mảnh nhỏ rơi tán lạn xuống đất.

“Chẳng qua chỉ là một quỷ tướng nho nhỏ, cút ngay!”. Thanh âm chói tai đến từ bốn phương tám hướng, dây leo màu đen nhanh chóng di chuyển hóa thành mũi chùy sắc bén đâm về phía Tham Lang.

Bóng người màu đen không cần nhiều lời nữa, chỉ cần là mệnh lệnh của Vương, cho dù kẻ địch là Quỷ Vương mới sinh, gã cũng không có chút sợ hãi.


Hết chương 10