Quỷ huyết:1 → 5

♦ Chương 1: Vô Yên ♦

A Ly lặng lẽ ngồi xổm ở đây đã rất lâu, xung quanh tối đen, thi thoảng có vài đốm lửa xanh nhảy nhót, cậu cảm thấy hơi lạnh, nhưng không biết tại sao cậu không cử động được.

Đây là đâu? Cậu hoàn toàn không biết.

Hình như trong trí nhớ của cậu, cậu vẫn còn đang…? Còn đang làm gì, tâm trí đột nhiên trống rỗng, cậu không nhớ gì cả.

Trong đầu cảm thấy rất kì quái, cậu hẳn là phải nhanh chóng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáng tiếc cậu không cử động được. Nhưng, cậu nhất định phải đi, không còn thời gian nữa rồi.

Nhưng cuối cùng đó là gì đây?

Không biết, không nhớ.

Trong bóng tối có thứ gì đó đang đến gần, đôi mắt màu đỏ, y phục màu trắng, mau chạy, một luồng khí lạnh xuất hiện, nguy hiểm, bản năng cơ thể nói cho cậu biết, thế nhưng cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, cơ thể cậu bị trói buộc chặt chẽ ở nơi này.

Hơi lạnh thấu xương càng lúc càng đến gần. “Cứu mạng”, cậu hô to, không khí xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, đúng rồi, ngay từ ban đầu, cậu đã không thể phát ra âm thanh.

Trong màn đêm đen kịt hình như xuất hiện một vòng gợn sóng, thứ gì đó đã đến rồi, ở ngay trước mắt cậu.

Đừng! Cậu tuyệt vọng lắc đầu, không thể, không thể, chờ đã!

Có thứ gì đó trườn lên người cậu, không, A Ly ra sức giãy giụa, nhưng sức mạnh toàn thân từ từ biến mất, cậu bị thứ kia lôi đi từng chút từng chút.

Không, cậu thét lên, đột nhiên không khí bắt đầu lưu động, hơi lạnh thổi tới, cậu lập tức chạy vọt ra ngoài.

Thế giới trong nháy mắt sáng rực lên, xung quanh là rừng cây rậm rạp đen nhánh, vầng trăng khuyết trên cao tỏa ra ánh sáng ảm đạm. A Ly chớp chớp mắt, cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ.

“Thành quỷ”. Có ai đó thì thầm trong bóng tối, âm thanh kia rất mơ hồ, rất nhanh đã biến mất.

A Ly không hiểu gì, cậu chỉ biết mình đã cử động được, hình như thứ vừa nãy đã đi mất? Kế tiếp là gì? Có một nơi cậu phải đến, đúng rồi, phải nhanh lên.

Ánh trăng ảm đạm nhấp nháy vài lần, A Ly chớp mắt, trước mắt xuất hiện một người, người đó mặc y phục xanh, vóc dáng cao gầy, gương mặt dưới ánh trăng ảm đạm lộ ra vẻ tái nhợt, mang theo một chút xám lạnh.

“Kẻ vừa kêu cứu chính là cậu”. Giọng nói của người đó rõ ràng, lạnh lẽo, tốc độ nói không nhanh, mang theo ý tứ khẳng định.

Trong khoảnh khắc, A Ly trợn tròn mắt, người này nghe lời cậu nói sao?

Người đối diện cau đôi mày xinh đẹp, y vươn tay, xương bàn tay thon dài, đốt ngón tay hiện rõ, phát ra màu trắng bạc dưới ánh trăng, thoạt nhìn không giống bàn tay con người: “Thật có lỗi, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù”.

Tại sao phải đền bù, A Ly khó hiểu, người đó là ân nhân cứu mạng của cậu mà.

Cậu vô thức chìa tay đặt lên bàn tay kia, có hơi lạnh, cậu nghĩ trong đầu. Nhưng vào khoảnh khắc cậu đặt tay lên đó, cả người cậu bỗng dưng ấm áp, sức lực toàn thân được khôi phục, rất dễ chịu, không muốn buông ra.

Khi cậu đang ngẩn người thì đã bị người đối diện kéo đi, mặt của y rất trắng, đôi mắt đen như mực, nhưng tựa hồ có ngôi sao nhấp nháy bên trong.

“Ta không phải ân nhân của cậu”. Y nói, gương mặt tái nhợt nở nụ cười: “Ta là Vô Yên, hiện giờ cậu không hợp đứng ở dương thế, trước đi theo ta”.

Hết chương 1

∗Chương 2: Quỷ Vực∗

Băng qua bóng tối, rồi hình như đi qua một màng khí nho nhỏ, A Ly đột nhiên cảm thấy thả lỏng rất nhiều, thế nhưng từng đợt không khí lạnh xung quanh vẫn khiến cậu không tự chủ tiến gần đến bên Vô Yên.

Đây là một vùng bình nguyên trống trải không ánh sáng, phía xa có một cái cây màu đen to lớn, chạc cây phân tán tứ phía, lan đi chẳng biết bao xa, tựa như bao phủ cả nửa đất trời.

A Ly nhìn thoáng về phía bên kia, đáy lòng nổi lên cảm giác kì lạ, như thể có một giọng nói ấm áp đang gọi cậu. Đôi mắt của cậu bắt đầu mơ màng, không kìm được muốn buông tay Vô Yên để bước về bên kia.

Nhưng vừa mới cất bước, cậu đã bị một lực kéo về, một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy trong cơ thể A Ly, cậu chợt tỉnh táo lại. Bàn tay buông ra đã bị Vô Yên nắm lại, khí tức ấm áp từ đó không ngừng truyền vào người cậu.

“Tốt nhất là đi theo ta, đừng buông tay, trừ phi cậu muốn hoàn toàn biến thành u hồn”. Giọng nói Vô Yên vang lên bên tai A Ly, xung động trong đáy lòng A Ly cứ như liệt hỏa gặp phải băng tuyết, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

“Đó là cái gì?”. Lần thứ hai nhìn sang, A Ly cảm giác bóng dáng to lớn màu đen kia giống như quỷ quái nằm ngủ đông trong sâu thẳm bóng tối, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã nổi hết da gà. Cậu không khỏi tiến đến gần Vô Yên, tuy rằng cơ thể y lạnh băng nhưng lại tạo cho cậu cảm giác an tâm.

“Đó là Hòe quỷ, nơi dừng chân của oán linh du hồn, đối với dã quỷ đã vô pháp vãng sanh, đó là chốn về duy nhất của bọn chúng”. Giọng nói Vô Yên luôn không vội không nóng như vậy, chậm rãi giải thích nghi vấn của A Ly. “Có điều nơi đó vừa có một con Quỷ Vương mới ra đời, trước khi gã hoàn toàn lên cấp, tất cả Quỷ hồn đến gần đều sẽ bị Quỷ Vương thôn phệ”. Cá lớn nuốt cá bé, đó cũng là quy luật sinh tồn từ trước đến nay của Quỷ hồn.

A Ly có hơi choáng váng, từ lúc thanh tỉnh đến giờ, mọi chuyện xảy ra bên người khiến cậu cảm thấy bản thân đang rơi vào cõi mộng hỗn độn. Lẽ nào mình đã biến thành quỷ? Cậu đột nhiên nhớ tới cái bóng kỳ quỷ cùng giọng nói xa xăm kia.

“Vẫn chưa”. Giọng nói Vô Yên trong vắt nhưng lạnh lẽo đã cho cậu đáp án: “Nhưng sẽ nhanh thôi”.

“Anh có thể nghe được suy nghĩ của tôi?”. A Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lúc này cậu mới phát hiện giọng nói của mình không biết đã trở lại tự lúc nào.

“Linh hồn vừa chết không có âm thanh, chỉ khi quỷ khí dần dày đặc thì mới có thể phát ra tiếng”. Dĩ nhiên quỷ như A Ly cũng vậy, ít nhất cũng phải qua vài chục năm mới có thể đạt được trình độ đó, hiện tại cậu có thể cử động linh hoạt như người bình thường, bất quá là do y không ngừng rót linh khí vào, song chẳng qua y lười nói. Có điều, ý nghĩ của đối phương luôn bất tri bất giác truyền tới đầu y, việc này rất kì quái.

Nghe lời nói của Vô Yên, A Ly đã hoàn toàn xác định đối phương có khả năng nghe được suy nghĩ của mình.

A Ly còn muốn hỏi rất nhiều, Vô Yên đã dẫn cậu đi tới một căn nhà nhỏ, bước vào nó là có thể đi ra ngoài sao? A Ly nghĩ, tựa hồ vừa nãy cũng không thấy nó mà?

Bên trong ngôi nhà hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập toàn bộ không gian, vừa bước vào trong, A Ly cảm thấy người ấm lên rất nhiều.

Trong nhà có một người đang nằm trên chiếc xích đu cũ kĩ đung đưa qua lại, cạnh tay người kia đặt một cái bếp lò, bên trong lò có ngọn lửa đỏ phập phùng, thế lửa liếm lên ấm trà cũ nát, hơi nóng bốc lên không ngừng, tựa hồ nước đã sôi rất lâu rồi.


Hết chương 2

Chương 3: Đế Hỏa

Khi nhìn đến ngọn lửa thì A Ly không tự chủ phát run lên, cả người cậu đứng ở cửa không cách nào cử động, tựa hồ một giây tiếp theo, ngọn lửa sẽ thiêu đốt thân thể cậu, hoàn toàn tiêu diệt cậu.

Rất đáng sợ, đây là cảm giác duy nhất của cậu.

Tiếp đó, cậu được Vô Yên ôm vào lòng, tay áo dài khoác lên người cậu, một cái bóng đen phóng ra, cơ thể cậu không còn run rẩy.

Vô Yên ôm cậu đi đến ngồi xuống cái ghế cạnh đó, cả người A Ly co lại chui rút vào trong tấm áo xanh.

“Lão hữu, ở đâu ngươi nhặt được người bạn nhỏ này thế?”. Người kia nửa nằm nửa ngồi, cười híp mắt nhìn A Ly, ánh mắt của hắn mang theo quang mang lay động như đang xem kịch vui.

Vô Yên đưa linh khí bảo hộ vào người A Ly, đặt A Ly vào trong phạm vi bảo hộ của mình, y biết linh khí của người bạn tốt đối diện có tác dụng áp chế rất nhiều quỷ thể. Tân quỷ như A Ly hiển nhiên càng bị ảnh hưởng mãnh liệt.

Y nhíu đôi mày dài, cuối cùng lên tiếng: “Lúc Bạch Vô Thường câu hồn phách cậu ta, ta vừa vặn đi ngang qua, tạm thời không được phán xét làm cho linh hồn cậu ta bị tẩm quỷ khí”. Y không nói bản thân chẳng hề vừa vặn đi ngang qua, y vì nghe được tiếng kêu cứu nên mới cố tình tìm tới, y chỉ hiếu kì Quỷ hồn nơi nào có thể trực tiếp truyền âm thanh đến đầu óc y, nhưng thật không ngờ lại phá hủy đường luân hồi của người này. Nếu không phải do y, Bạch Vô Thường đã mang theo linh hồn con người này đi đầu thai lần nữa, không giống như hiện giờ, biến thành du hồn lang thang.

Y nói rõ tình huống, áy náy nhìn A Ly trong lòng, cùng là một du hồn, y càng hiểu rõ nhập vào luân hồi vãng sanh quý giá nhường nào, mà hôm nay y lại làm hại một linh hồn vô tội rơi vào quỷ đạo, y phải bù đắp sai lầm đó.

“Đế Hỏa, ngươi có thể đưa cậu ấy vào đường luân hồi lần nữa được không?”. Vô Yên nhìn về phía người bạn chí cốt đối diện, khác với y, hắn không đơn thuần là một con quỷ, có lẽ sẽ có biện pháp đưa người này tiến nhập vào đường luân hồn lần nữa.

Thần sắc người đối diện từ từ trầm ngâm.

A Ly lại không an phận động đậy, luân hồi? Tuy rằng cậu không còn kí ức, nhưng cũng biết đến luân hồi, cậu không thể đi luân hồi, cậu có việc chưa làm, cậu phải quay lại.

Cậu kéo kéo tay áo Vô Yên: “Tôi không thể đi luân hồi, tôi phải trở về”. Vẻ mặt của cậu kiên định, cậu phải trở lại, bằng không … bằng không thì sao?

Đế Hỏa tươi cười: “Lão hữu, nhìn bộ dạng của cậu bạn nhỏ này, dù cho ngươi có mặt ở đây, phỏng chừng cậu ta cũng không thể đi vào đường luân hồi”. Hai mắt hắn thấy rõ chấp niệm của A Ly, tựa như có một sợi dây mảnh ghim vào chỗ sâu thẳm linh hồn cậu ta, linh hồn có chấp niệm sâu như thế, dù cho đến vãng sinh trì cũng sẽ thoát ra. Một linh hồn tâm không vương vấn thì làm sao chỉ bằng đi ngang qua mà lại bị quỷ khí thổi nhập vào quỷ đạo được?

“Vì ta nên cậu ấy mới rơi vào quỷ đạo”. Vô Yên dùng tay nhấn ấn đường, cho dù đã hiểu được lời khuyên lơn quan tâm của bạn tốt, nhưng y không thể bởi vì một chút “phỏng đoán” mà trốn tránh trách nhiệm của mình. “Hiện giờ cậu ta vẫn chưa thực sự biến thành quỷ thể, hẳn là còn kịp”.

Còn kịp làm gì? A Ly suy nghĩ trong đầu, kịp đầu thai sao? Cậu không thể, cậu phải quay về! Cậu vùng vẫy thoát khỏi lòng Vô Yên, cậu muốn chạy ra bên ngoài, cậu không thể ở lại đây.

Thế nhưng khi cậu vừa rời khỏi người Vô Yên thì liền cảm thấy một cỗ hơi nóng phả vào mặt, hơi nóng khiến cho cả người cậu không thể cử động, mặt Đế Hỏa đối diện mang theo ý cười, đôi mắt cong cong, không hiểu sao cảm thấy rất đáng sợ. Tựa như chuột gặp mèo, băng gặp lửa, loại cảm giác nóng hổi thiêu đốt cậu, sẽ tiêu tán, sẽ chết, trong đầu A Ly chỉ có ý niệm như vậy, cứu tôi, không thể cử động, không thể trốn thoát, cậu từ đáy lòng ra sức la to.


Hết chương 3

Chương 4: Linh lực

Một bàn tay tái nhợt duỗi tới đặt lên vai cậu, cậu cảm giác có một luồng gió thổi vào trong cơ thể, cậu lập tức cử động được, quay đầu nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt, lòng A Ly lo lắng: “Xin anh, tôi phải quay về, tôi phải quay về”.

Song Vô Yên mím chặt đôi môi xanh nhợt, không nói được lời nào, chỉ kéo cậu vào trong phạm vi âm tối của mình.

“Xin anh”. A Ly nắm chặt trường sam Vô Yên, trong lòng càng lúc bồn chồn. “Xin anh”, cậu liên tục thì thào, nước mắt rơi ra từ khóe mắt, rơi đến giữa không trung thì biến mất.

Vô Yên nhíu mày càng chặt, không biết tại sao mọi suy nghĩ tình cảm của A Ly đều có thể truyền đến trong đầu y không giữ lại chút nào, khi A Ly khóc, ngực y tựa như cũng đau đớn theo.

“Cậu đã chết”. Vô Yên rốt cuộc lên tiếng, thanh âm băng lãnh hơn trước, y dốc hết lực không để bản thân bị A Ly ảnh hưởng. Song lúc Vô Yên nói ra câu đó, lòng y vẫn nặng nề, đây là cảm giác tuyệt vọng chăng? Trái tim của y đã sớm không còn, tình cảm lạ lùng thế này y cũng đã quên mất.

“Tôi phải trở về”. A Ly ra sức lắc đầu. Cậu đã chết sao, cho dù vậy cậu cũng phải quay về! Cậu nhớ, lệ quỷ có thể trở về dương thế đòi nợ! Cậu phải trở thành lệ quỷ!

“Hồ đồ, kết cục của lệ quỷ là hồn phi phách tán”.

“Anh bạn nhỏ, cậu trở về để làm gì?”. Xen vào là âm thanh nhàn nhạt mang theo ý cười, Đế Hỏa vẫn mang theo nụ cười ấm áp như trước, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, phảng phất như một người anh hiền hòa. “Cậu không rũ bỏ được chấp niệm nào? Vợ? Kẻ thù? Tài phú? Quyền thế?”.

Nghe được âm thanh, A Ly dừng lại, đúng vậy … Đến tột cùng là vì cái gì? Là chuyện vô cùng quan trọng, là người vô cùng quan trọng, nhưng tại sao cậu lại không nghĩ ra? Càng cố gắng suy nghĩ, đầu óc càng trống rỗng. Mắt A Ly dần dần xuất hiện vẻ hoang mang, thực sự phải trở lại sao?

“Đừng nghĩ nữa”. Trong tâm trí cậu có một giọng nói, chậm rãi, là âm thanh khiến cho người khác rất an tâm. A Ly ngốc lăng ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen như mực, cuối cùng mất đi ý thức.

Khi cậu đang suy nghĩ không ngừng, linh thể yếu ớt xuất hiện một điểm đỏ như máu, gương mặt thanh tú dần dần nhuộm đỏ, bất quá chỉ vài giây, máu loãng trong cơ thể như thể lao hết ra ngoài.

Vô Yên đỡ lấy A Ly, trong nháy mắt thân thể cậu hóa thành vô số điểm sáng, ngưng tụ thành một nhúm nhỏ trong lòng bàn tay y.

Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, Vô Yên quay đầu, Đế Hỏa cười tươi nhìn y: “Thật dịu dàng làm sao”.

Vô Yên lạnh lùng nhìn hắn, y bỏ linh hồn A Ly vào trong tay áo rồi ngồi xuống ghế.

“Lão hữu, ngươi đối với đứa bé này khác quá”. Đế Hỏa mỉm cười còn mang theo quang mang dò xét, hắn với Vô Yên quen biết đã lâu, đích xác Vô Yên được coi như là ngoại tộc giữa đám quỷ này, y ôm một loại thái độ coi trọng đối với tất cả sinh mệnh, tuy rằng việc này rất buồn cười, đồng thời y cũng không có d*c v*ng và chấp niệm, lại rất sẵn lòng cứu giúp một số tiểu quỷ mới sinh.

Nhưng loại giúp đỡ này bất quá cũng một vừa hai phải, hắn chưa từng thấy y tận tâm tận lực như vậy.

“Ngươi vẫn luôn dùng linh lực duy trì hình thể người của cậu ta”. Đó là linh lực thuần túy nhất, khi quỷ khí trong quỷ thể của y nồng đậm nhất, nếu như muốn duy trì hình người của một con quỷ mới sinh, chỉ cần tùy ý chuyển một ít quỷ khí là đủ. Muốn quỷ khí hóa thành linh lực đưa vào cơ thể đối phương, đối với sự tồn tại của y không phải là chuyện dễ dàng. Điểm khác biệt duy nhất giữa linh lực và quỷ khí chính là quỷ khí âm hàn thấu xương, linh hồn lần đầu tiên tiếp nhận không thể không chịu chút giày vò.


Hết chương 4

Chương 5: Ràng buộc kì lạ

Mặt Vô Yên hơi tái, y nhìn xuống đôi tay của mình, y không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ không muốn đối phương chịu chút đau đớn nào.

Đế Hỏa từ trên lửa lấy xuống một chén trà, nước trà trong vắt rơi vào trong chén, nhưng mặt nước không hề có hình ảnh phản chiếu nào, bất luận là Đế Hỏa hay đồ vật trong căn phòng này, cho dù đã đun rất lâu, nhưng nhiệt độ của nước chỉ hơi âm ấp. Đó là do hắn dùng Hồn hỏa thiêu, nếu là lửa của thế gian, dù cho đun mấy trăm năm thì nước vẫn như cũ lạnh đến thấu xương. Minh Lộ, chỉ cần một ngụm là có thể khiến linh hồn người sống hóa thành quỷ, đối với bọn họ mà nói, đây là thuốc bổ tốt nhất.

Đế Hỏa nở nụ cười, đưa chén trà đến trước mặt Vô Yên.

Vô Yên cầm lấy uống một hơi cạn sạch, một cỗ linh khí dày đặc nhanh chóng khuếch tán cả người y, hao tổn trước đây đều đã được lấp đầy, gương mặt tái nhợt tựa hồ có chút huyết sắc, bất quá chỉ chốc lại rồi lại tiêu tán.

“Giữa ta và cậu ấy có một loại liên kết kỳ lạ”. Vô Yên suy nghĩ rồi lên tiếng, y cũng cảm giác mình không được bình thường, tựa hồ đối với đứa nhỏ kêu A Ly này y có một loại cảm giác không thể buông bỏ. “Cảm xúc của cậu ấy, suy nghĩ của cậu ấy có thể tùy thời truyền lại cho ta”. Y dừng một lúc, lại không chắc chắn bổ sung thêm một câu: “Thậm chí ảnh hưởng đến ta”.

“Tựa hồ rất thú vị”. Đế Hỏa khe khẽ cười, “Chẳng lẽ ngươi là người yêu kiếp trước của người bạn nhỏ này?”.

Dường như sẽ xảy ra một ít chuyện thú vị, tâm tình Đế Hỏa vô cùng tốt, quanh năm ở trong cái nơi âm u ảm đạm này, hắn đã sớm buồn chán.

“Người yêu?”. Vô Yên chậm rãi lập lại lời nói của Đế Hỏa, y không nhớ kiếp trước mình là ai, có lẽ một vài con quỷ sẽ còn nhớ một chút kí ức lúc còn sống, nhưng đó không phải là y, từ lúc tỉnh lại ở Hòe quỷ, y đã không còn chút kí ức nào, dựa vào loại liên hệ kì lạ này, y đã tìm được thi cốt của mình trong ngôi mộ nằm ở nơi hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, lá rụng chất đầy, tấm bia trống không, ngay cả tên cũng không được khắc.

Không khói không khói, không có khói lửa, không có thờ cúng, không ai nhớ đến.

Từ ngày đó trở đi, y liền gọi Vô Yên.(Vô Yên có nghĩa là không khói)

Lẽ nào y thực sự đã từng trải qua một đoạn tình ái như vậy? Cho dù biến thành quỷ đã lâu nhưng vẫn còn ràng buộc?

Vô Yên không khỏi lấy tay chạm vào linh hồn nằm trong tay áo, đến chết vẫn không quên ràng buộc? Mặc dù đã nghe qua câu chuyện như vậy, nhưng y không bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra trên người mình.

Cho dù là thật thì như thế nào, y không nhớ rõ, dù cho là kiếp trước y cũng không nhớ bất cứ chuyện gì, ngay cả linh hồn nhỏ bé trong tay áo này, trong trí nhớ của cậu ấy cũng không có sự tồn tại của y, khác với người rơi vào quỷ đạo như y, đối phương không biết đã sớm đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần.

“Người hữu tình rồi cũng sẽ trở thành quyến quỷ?* Hắc, lão hữu ngươi lưu cậu ta lại đi, có chúng ta chiếu cố, cậu ta làm quỷ còn sướng hơn làm người”. Vừa lúc giảm bớt phiền phức của hắn, muốn đưa quỷ nhập luân hồi, chuyện làm sao đơn giản như vậy? Đương nhiên việc quan trọng nhất là cuộc sống sau này của vị lão hữu đây sẽ “phong phú” hơn rất nhiều.

*Câu nói này đã được tác giả chỉnh sửa, câu chính xác là “Người hữu tình rồi cũng sẽ trở thành quyến thuộc”.

“Đế Hỏa, chuyện nhập luân hồi của cậu ấy phải làm phiền ngươi rồi”.

Tưởng tượng của Đế Hỏa còn chưa kết thúc, giọng nói thanh lãnh của người đối diện chậm chầm vang lên.

Đế Hỏa nhíu mày: “Ngươi không tính giữ cậu ta lại sao?”.

“Trong trí nhớ của ta không có cậu ấy, trong trí nhớ của cậu ấy cũng không có ta, hà tất phải cưỡng cầu?”. Mặc kệ trước kia bọn họ đã từng có gì đó, kí ức đã theo gió bay đi, hiện tại y chỉ là Vô Yên – một cô hồn dã quỷ mà thôi.

Hiện tại là chính y quấy nhiễu đường luân hồi của người khác, đem mọi thứ trở lại như cũ là chuyện nên làm.

Hết chương 5


Tác giả nói: Đế Hỏa quá bát quái, đúng vậy, chỉ là hắn quá nhàm chán mà thôi.